Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-02-06 19:11:38
Lượt xem: 22

Trời cao chứng giám! Lúc ấy ta cho rằng, Phượng Triêu Văn chính là cấp trên trực tiếp của ta.

Tỷ như pha trà, rót nước, đ.ấ.m lưng cho cấp trên, kỳ thật đều là việc nên làm?

Nhưng, ngủ chung ở trên giường lớn với cấp trên... Cái này vô luận như thế nào cũng có điểm không thể tưởng tượng nổi!

Buổi tối vừa mới tỉnh, nhìn thấy hắn ngồi ở trước bàn xem chiến báo đến nửa đêm, ta trên giường ngủ mờ mịt, trong mộng một mảnh hoang vu, trong đầu vô cùng đau đớn, chân thật đến khó chịu được, ta ở trong mộng toàn âm thanh kêu thảm thiết, giống như không chỗ có thể trốn, lúc chung quanh bàng hoàng, bị người dùng sức lay tỉnh: “An Dật... An Dật... Tỉnh... Đầu lại đau sao?”

Ta chớp chớp mắt, cả người không còn chút sức lực nào, toàn thân nhớp nháp giống mới bị nhúng nước. Mắt phượng mang theo tơ m.á.u của Phượng Triêu Văn đang ở trước mắt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở phía sau lưng ta.

Ừ, cấp trên này thực xứng chức, chẳng những quan tâm áo cơm của thuộc hạ, cả tâm lý khỏe mạnh cũng quan tâm!

Ta mờ mịt ngẫm nghĩ, không nhớ nổi cảnh mộng ngắt quãng vụn vặt, chỉ là trí nhớ khắc sâu cảm giác đau đến tận xương, sờ lên đầu của mình, chỉ cảm thấy mê muội một hồi, nhắm mắt lại lau mồ hôi trên trán: “Ta mộng thấy đầu của mình đau quá... Đau quá, đau quá...”

Hắn lên giường nằm ở bên cạnh ta, cánh tay dài duỗi ra liền đem ta ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta. Ta cảm thấy được tư thế này đã lạ lẫm lại thoải mái, n.g.ự.c của hắn cực kỳ ấm áp, khiến người lưu luyến, ta nhích lại gần trong lòng n.g.ự.c của hắn, lẩm bẩm một câu: “Không trách mọi người trung thành và tận tâm với điện hạ, nguyên lai sinh bệnh còn có thể cùng giường chẩn trị với điện hạ!”

Ta nghe đến trong giọng nói của hắn mang theo nụ cười thản nhiên, nửa thật nửa giả: “An tiểu lang, cùng giường với Bổn cung, ngươi có thấy vinh hạnh hay không?”

“Nếu không phải sợ làm trễ nải việc hôn nhân của điện hạ, thuộc hạ hận không thể mỗi ngày sinh bệnh, hàng đêm cùng giường với điện hạ!” Trời xét, lúc ấy ta thật sự đã thành thói quen làm nam nhân.

Phượng Triêu Văn ở bên cạnh tai ta kéo dài ngữ điệu nhẹ nói: “An tiểu lang, ngươi cần phải nhớ rõ lời của mình đã nói!”

—— qua hai ngày ta liền đổi ý.

Hắn quyết đấu với Đại Trần, đoạt được Tuy thành, nghe nói phía Đại Trần quốc có mấy người ăn hại, có lẽ là nguyên soái bọn họ tuổi già không đức, lại có tướng sĩ lâm trận lùi bước, vị Yến Nguyên soái này mang theo nhi tử triển khai người ngựa đánh một trận với bọn người Vũ Khác Phượng Triêu Văn, cũng ôm hận bại trận.

Điền Bỉnh Thanh chỉ vào cha con Yến gia thở dài: “Trung thần lương tướng của Đại Trần quốc cũng không nhiều rồi!”

Ta nhìn thiếu niên bên cạnh lão soái phía đối diện chỉ cảm thấy cực kỳ quen mặt, suy nghĩ lại, vẫn nghĩ không ra, chỉ nhịn không được tán thưởng: “Thiếu niên này diện mạo cực kỳ tuấn tú!”

Điền Bỉnh Thanh giống như đã bị kinh hãi nhìn tới: “Ngươi nhớ lại?”

Ta thản nhiên nhìn qua: “Nhớ tới cái gì đây? Chẳng lẽ hắn là kẻ thù g.i.ế.c cha của ta?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-47.html.]

Điền Bỉnh Thanh: “...”

Bộ dáng cứng họng kia, chẳng lẽ bị ta bất hạnh nói trúng?

Đợi cho Phượng Triêu Văn trở về doanh, hắn quay đầu liền nói cho Phượng Triêu Văn.

Phượng Triêu Văn bảo một đống đại phu đến nhìn, nghe, hỏi, sờ ta, cuối cùng đều lộ vẻ mặt khó khăn, “Trong đầu An Tướng quân có m.á.u bầm, nếu muốn nhớ lại tất cả, sợ là phải đợi m.á.u bầm tan hết.”

Tất cả mọi người đi ra ngoài rồi, ta hưng phấn lôi kéo Phượng Triêu Văn: “Điện hạ, nói như vậy ta còn là tướng quân? Không biết từng lập công lao gì?” Bằng không sao có thể làm cho thái tử một quốc gia dốc lòng che chở?

Khi đó ta còn không ngờ tới, ngoài đại thần đem tính mạng lập công lao mới có ưu đãi, còn có tù binh thân phận không thấp!

Phượng Triêu Văn nửa cười nửa không, đánh giá trên dưới ta một phen: “Dựa vào bộ dáng ngu ngốc này của ngươi, làm sao có thể lập nhiều công lao?”

Ta ra sức trừng hắn, hắn vươn tay sờ lên khuôn mặt của ta, không có ý tốt nở nụ cười: “Ngươi thật muốn biết thân phận của mình?”

Ta gật gật đầu, bức thiết nhìn chằm chằm hắn.

Hắn khó xử nhìn ta, giống như là việc khó mở miệng: “Kỳ thật ngươi chỉ là thứ nữ của một vị quan lục phẩm ở Đại Tề, chỉ vì từ nhỏ lưu luyến si mê ta thành cuồng, thề muốn giúp ta ở sa trường, lúc này mới một đường cùng theo... Ta thấy ngươi cuồng dại, tuy cảm thấy ngươi có chút ngốc đần, cũng đành phải cố mà nhận...”

Ta lộ vẻ bị sợ ngây người, thật dài bước lui về sau, lúc này mới nhìn thấy thân thể Điền Bỉnh Thanh bên cạnh run run như lá cây trong gió, nhìn đáng thương, chẳng lẽ từng bị cử chỉ kinh hãi trước kia của ta hù dọa?

Ta cảm thấy được, người cha làm quan lục phẩm của ta và người mẹ chưa từng gặp mặt kia có lẽ thật sự rất không đáng tin... Sao có thể sinh ra nữ nhân quái dị như ta?

Loại hành động ngu dại kinh thế hãi tục này quá dọa người rồi!

Loại sự tình lưu luyến si mê nam tử này, chỉ cần để ở trong lòng yên lặng ngẫm lại thì tốt rồi nha, ra mặt thực hiện thật sự là chuyện rất khó khăn!

Ta vô cùng xấu hổ vì chức vị “An Tướng quân” này của mình, nguyên lai tưởng rằng liều c.h.ế.t quyết chiến mà có, sao biết lại từ tình mà đến?

Phượng Triêu Văn yên lặng nhìn ta, mắt phượng ẩn tình, thật giống bị thâm tình của ta cảm động, tiến lên một bước duỗi cánh tay đem ta ôm vào trong ngực. Ta thật sự hoài nghi, có phải mình thật có năng lực đả động người có tâm địa sắt đá như vậy. Nghiêng đầu tưởng tượng, thanh minh cho bản thân: “Kỳ thật điều này cũng không thể trách ta! Thái tử điện hạ ngày thường dễ nhìn như vậy, nếu như không nói lời nào không khi dễ người, rất dễ dàng khiến nữ tử không biết rõ tình hình lưu luyến si mê thành cuồng! Cái gọi là yêu nhau dễ dàng ở chung khó, ở chung với điện hạ mấy ngày nay, ta cảm thấy ta nên chuyển ra khỏi lều lớn của điện hạ, thay một chỗ ngủ!”

Tình cảm thầm mến một người rất dễ dàng tiêu tan.

Thân ta hiện tại như đống gạch nói vụn cháy đen tan vỡ, bàng hoàng chung quanh, quyết định... Không nên thầm mến!

Loading...