Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-02-06 19:11:37
Lượt xem: 17

Ta trên ngựa khom người: “Thái tử điện hạ trăm sự quấn thân, lại vẫn nhớ rõ An mỗ, An mỗ hết sức vinh hạnh!”

Phượng Triêu Văn cúi đầu mà cười, cực kỳ thân thiết: “Bổn cung từng đáp ứng An tiểu lang, có một ngày mời tiểu lang chèo thuyền ở đại Tề, chưa từng nghĩ thiệp mời của Bổn cung chưa phát ra, tiểu lang đã tự mình cỡi ngựa chạy đến, rất tốt! Rất tốt!”

“...”

Ta đối với loại người vô liêm sỉ đổi trắng thay đen, lại quyền cao chức trọng khiến người phản bác không được luôn khinh bỉ như nhau!

Cha, con cảm thấy được con trước nên giáo huấn vị thái tử điện hạ Đại Tề này một chút, lát nữa gặp lại cha, cha sẽ không trách tội con chứ?

Ta ngửa đầu hướng phía Phượng Triêu Văn cười: “Từ biệt nhiều năm, thái tử điện hạ càng thêm anh dũng, An Dật kính tư thế oai hùng của thái tử điện hạ đã lâu, rất muốn cùng thái tử điện hạ luận bàn một lần trên chiến trường, không biết ý thái tử điện hạ như thế nào?”

Giả như là ta, nhất định vờ cười ha ha, tìm cớ từ chối, sau đó ra lệnh một tiếng, chẳng lẽ lại không đốt quân địch thành tro?

Thế nhưng trả lời của Phượng Triêu Văn vẫn có vài phần hợp ý ta.

Hắn cúi đầu nhìn ta, cách núi cao, ta lại cảm giác ánh mắt của hắn như điện b.ắ.n xuống, một mực chằm chằm vào ta, cười đến đặc biệt càn rỡ: “An tiểu lang đường xa mà đến, Bổn cung không có tiếp đón từ xa, giờ xuống cốc tới đón tiểu lang, tiểu lang đừng sợ a!”

Một đám võ tướng bên cạnh hắn liều mạng khuyên ngăn, ta hận nhất lòng dạ hắn biết rõ sẽ như vậy, rồi lại kéo dài điệu bảo ta “An tiểu lang”, lập tức không bỏ lỡ trào phúng: “Thái tử điện hạ chẳng lẽ sợ, không dám xuống nghênh đón tại hạ?”

Một đám võ quan bên cạnh hắn đều quay đầu trợn mắt nhìn ta, ta tỏ vẻ đặc biệt tán thưởng với tính khư khư cố chấp của Phượng Triêu Văn.

Phượng Triêu Văn vẫn xuống, một hồi hỏa công chuẩn bị kỹ càng cứ như vậy uổng phí, ta thấy, so giữa bị nướng thành than dưới cốc và việc bị đ.â.m c.h.ế.t dưới giáo của Phượng Triêu Văn, ta vẫn tình nguyện lựa chọn hắn.

Thế nhưng kết quả vẫn tạm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-46.html.]

Ta xác thực là thua dưới tay tướng sĩ của Phượng Triêu Văn, chắc là võ tướng dưới tay hắn thầm hận ta nhiều chuyện xúi giục, đem một hồi hỏa công dự mưu cẩn thận đổi thành nghênh chiến trực diện trong hang, nên đánh một búa vào sau đầu ta...

Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã nằm ở trong lều soái của Phượng Triêu Văn.

Cũng không biết ngủ bao lâu, lờ mờ cảm thấy đầu đau giống như nứt ra, trong mộng ta mất mạng kêu thảm thiết, trong lòng có một người khác giãy giụa, muốn nôn hết m.á.u trong người ra ngoài, mở mắt ra thì chỉ cảm thấy chóng mặt, họng như muốn bốc cháy.

Có một thanh âm lanh lảnh kinh hỉ kêu to: “Điện hạ, tỉnh tỉnh...”

Bên người xuất hiện một cơn gió, trước mắt đã hé ra khuôn mặt cận kề, ngũ quan sâu thẳm, mắt phượng sáng ngời, thật là một binh sĩ oai hùng như vẽ như tô. Chỉ là nhìn có chút quen thuộc lại có chút lạ lẫm, ta nghiêng đầu suy nghĩ, cảm giác trong đầu hỗn độn, cố hết sức giơ tay lên, vuốt ve gương mặt trước mắt, thì thào: “Đàn ông nhà ai sắc khuynh thành, tình nguyện cùng ta vào Đồng Tước đài[60]?” Tiếng nói như chuông vỡ, thật là khó nghe.

Trên mặt nam tử trước mắt lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, ngón tay thon dài cẩn thận chọc chọc gương mặt của ta, ngữ khí thập phần tiếc nuối: “Thái y quả nhiên không có nói sai, xem ra đầu óc thực bị nện hỏng rồi!”

Ta đần độn nằm dưỡng thương trong lều soái của Phượng Triêu Văn. Tiểu thái giám Điền Bỉnh Thanh hầu hạ đối với ta mười phần tốt, nước trà cơm canh chiếu ứng hết sức kịp thời. Lúc ấy ta đối với thân phận tù binh của mình cũng không có nhận thức rõ ràng, mỗi ngày trước mắt chỉ có hai người Phượng Triêu Văn và Điền Bỉnh Thanh.

Trong lều soái buông rèm, đem giường và nơi nghị sự ngăn cách, có đôi khi nghe được giọng hào phóng của những tướng sĩ kia, cười đến cực kỳ vui vẻ, không khỏi hỏi Điền Bỉnh Thanh: “Tướng quân dưới trướng điện hạ người người anh dũng, không biết ta mang quan chức gì?”

Điền Bỉnh Thanh lộ ra thần sắc khó xử, kinh ngạc nhìn ta.

Ta mơ hồ cảm thấy, mình cũng là một tướng sĩ trong quân mới đúng.

Lại nghĩ tới chính mình khi mới tỉnh liền đùa giỡn thái tử điện hạ, lại là cấp trên trực tiếp, xem ra đường làm quan đáng lo. Bởi vậy hết sức lo lắng. Đợi cho Phượng Triêu Văn xử lý xong chính sự, trở lại nghỉ tạm, không khỏi ra sức nịnh nọt nịnh bợ, đứng lên bưng trà rót nước, mỗi lần hắn nhìn ta ngốc bưng nước trà luôn cười đến không ngậm miệng được.

Ừ, ta cảm thấy là, có thể đem cấp trên trực tiếp chọc cười, cũng là một loại bản lĩnh. Ước chừng cách thăng quan phát tài cũng không xa!

—— chỉ là sau này, khi m.á.u bầm trong đầu ta tan hết, mỗi lần nhớ tới việc ta từng nịnh bợ điện hạ địch quốc, hận không thể xấu hổ mà c.h.ế.t đi!

Loading...