Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-02-06 19:11:29
Lượt xem: 19

Ta nắm chặt cá gỗ nhỏ, tựa như nắm trân bảo cuối cùng, hận không thể đem nó nhét vào tim ta, bù đắp cái lỗ hổng lớn bị đào ra trong đó...

Đêm cha ta phong quan[54], trong phủ phá lệ yên lặng.

Lúc phong quan, xung quanh vắng lặng[55].

Đồng bá nâng cái hộp, mở ra ở trước mặt ta, “Tiểu lang, thứ này của lão gia, không biết xử lý như thế nào?”

Ta nhìn xuống, là một khối ngọc đen lớn bằng bàn tay, không hoàn chỉnh, bộ dáng có điểm kỳ quái, nắm ở trong tay nặng nặng. Ta đột nhiên tỉnh ngộ, những người kia đào sâu ba thước, không phải muốn tìm đồ chơi này chứ?

“Đây là của cha?”

Đồng bá chần chờ một chút, nhẹ gật đầu.

Ta cầm lên cái hộp, “Nếu là của cha, như vậy chôn theo ông đi!” Xoay người nhẹ nhàng đặt ở bên chân cha ta, một lần cuối cùng nhìn cha ta yên tĩnh say ngủ, chậm rãi đậy nắp quan tài.

Đồng bá trợn mắt há mồm nhìn ta: “Tiểu Lang... Tiểu Lang...”

Ta ngạc nhiên nói: “Ngọc đen không thể chôn cất? Có quy củ này không?”

Đồng bá nhịn không được mỉm cười, khuôn mặt cổ quái nói không ra: “Được! Được! Liền dựa vào tiểu Lang, thứ này chôn cũng tốt! Toàn bộ do tiểu lang làm chủ!” Ông mặc dù cười, hai hàng lệ lại theo gò má già nua chậm rãi chảy xuống.

Ta cùng với ông hợp lực phong quan, ngày thứ hai cha ta hạ táng, tất cả đều gió êm sóng lặng.

Ba ngày sau, ta tiến cung tạ ơn.

Thái hậu tại Di Ninh cung khóc lóc thương cảm, giống như cha của bà ta chết, làm ta cực kỳ xấu hổ, nghĩ thầm cha ta sớm đã hạ táng, nếu không, nhìn thái hậu và ta cùng đi túc trực bên linh cữu, không chừng người ta còn tưởng rằng bà ta và cha ta mới là có quan hệ huyết thống?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-42.html.]

Ta vốn cho rằng, ngày ấy cha ta bị khiêng mà về, hơn phân nửa là thái hậu muốn cha ta “ngoài ý muốn”, chính là thấy bà khóc đau xót như vậy, nhiều lần khí nghẹn khó tả, lại cảm thấy bản thân bụng dạ tiểu nhân. Lại nghe bà hồi tưởng chút ít ân tình của cha năm đó, cùng tiên đế chung hoạn nạn như thế nào như thế nào, hôm nay tuổi trẻ mất sớm… gì đó... Vốn lâu chưa từng ngủ, đầu ta càng thêm đau muốn nứt.

Nữ nhân mà khóc, quả nhiên muốn chết!

Cũng may Tiểu Hoàng vẫn là như cũ, nhìn thấy ta miễn cưỡng, liên tục không ngừng chuyển rất nhiều món ăn, lại chỉ vào ta, vẻ ngạc nhiên nói: “Tiểu Dật, ngươi hẳn là mắt sưng giống quả đào, không thể gặp người chứ?”

Ta hung hăng trừng hắn, “Ngươi nói đó là nữ nhân a?” Nhặt cái bánh đậu đỏ đưa vào trong miệng.

Hắn cũng không tính quá ngốc, chằm chằm nhìn ta hồi lâu, không có vẻ như hắn đã c.h.ế.t cha.

Ta ở Di Ninh cung an ủi thái hậu thật mệt mỏi, hôm nay cũng không còn khí lực tới dỗ dành hắn, ăn ước chừng nửa bụng, mới nói mục đích việc này: “Hoàng thượng, ta muốn đi Tuy thành tham gia quân ngũ.”

Tiểu Hoàng kinh hãi há hốc miệng.

“Tiểu Dật, nhiếp chính vương đi ngươi tất nhiên thương tâm. Phụ hoàng ta đi ta đều rất đau lòng. Bất quá mẫu hậu đã nói, an trí ngươi thật tốt, ngươi xem thích chỗ nào trong lục bộ[56], đều có thể mở miệng, chỉ là tham chiến thì thôi đi?” Hắn quay đầu nhanh chóng liếc nhìn cửa ra vào, trong cung một người cũng không có, lúc này mới đưa lỗ tai tới: “Nghe nói Đại Tề thái tử kia cực kỳ lợi hại, ngươi đừng đi Tuy thành.”

Đồng bá nghe được ta muốn đi Tuy thành, chỉ thiếu ôm cánh tay của ta khóc.

“Tiểu Lang, cậu đã muốn đi Tuy thành tham chiến... Vật kia... Còn chôn vật kia...”

Ta nói với ông rằng không có hứng thú với cái đó, chỉ là gần đây Đại Tề rốt cục quét sạch sẽ các nước nhỏ phụ thuộc ở phương bắc, triển khai người ngựa, cùng Đại Trần tranh đoạt thiên hạ này.

Ta thản nhiên nói: “Cha thật ra là muốn xả thân đối đầu với Đại Tề a?” Cha ta tính tình ngay thẳng cương liệt, cho tới bây giờ thà gãy không khom.

Đồng bá ngơ ngác nhìn ta, “Làm sao cậu biết?” Chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày, trên mặt bác đã già thêm mười tuổi, cả phản ứng cũng chậm rất nhiều.

Ta ngẩng đầu nhìn trời, mây đen áp đỉnh, một hồi mưa to sợ là tránh không được.

Ta hôm nay, còn có cái gì không biết?

Loading...