Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-04 20:32:42
Lượt xem: 41

Trong con ngươi dịu dàng của hắn mây đen nặng nề, ta từ trước đến nay đã quen mặt lạnh của hắn, cười hì hì lộ ra một hàm răng trắng: “Huống hồ, mặc dù An Dật không có bảy phần nhan sắc, nhưng ba phần tổng vẫn có. Nếu lại đói bụng hung ác, ngay cả ba phần nhan sắc này cũng không có, làm sao có thể trông cậy hoàng đế bệ hạ Đại Tề thương tiếc, giữ được một mạng?”

Hắn hiển nhiên giận dữ, hung hăng vỗ một chưởng vào trên tường ngục, làm cho bụi đất cũng văng ra: “An Dật, nếu ngươi không muốn mệnh, cứ nói bậy vài câu nữa! Nhưng theo ta được biết, hoàng đế bệ hạ Đại Tề cũng không phải là đồng tính!”

Ta liên tục lắc đầu thở dài: “Chậc chậc, Yến đại tướng quân thường xuyên cầm quân, ngay cả tính tình cũng càng ngày càng nóng nảy rồi! Chỉ là có một chuyện, chỉ sợ Yến đại tướng quân không biết... An Dật cũng không phải là đồng tính!”

Sắc giận dữ trong mắt hắn cũng chưa từng giảm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta cũng không biết, An tiểu tướng quân thích nữ tử!”

Câu này hóa ra lại đúng – hắn cho tới bây giờ chỉ biết ta từ nhỏ không thích người khác ngoài hắn!

Đáng tiếc, đó là chuyện ngày xưa.

Nét mặt ta tươi cười: “An Dật vốn chính là nữ tử, lẽ nào lại yêu mến nữ tử?” Năm tháng trôi xa như vậy, ta rốt cục chính miệng nói cho hắn những lời này, trong nội tâm lập tức như trút được gánh nặng, cả người vô cùng thoải mái.

“Ngươi...”

Hắn cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn ta càng quái dị chưa từng có, giống như thần kinh trên mặt có năng lực tự chủ, thịt bên cạnh gò má kịch liệt nhảy lên vài cái, rốt cục trấn định xuống: “Ngươi... Ngươi thật là nữ tử?” Thậm chí ngay cả tiếng nói cũng mang theo chút ít run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-4.html.]

Ta coi bộ dáng này của hắn rất là thú vị, không khỏi cười ha ha, không buồn cố kỵ: “Có muốn ta cởi áo cho ngài kiểm tra hay không?” Nói xong đứng lên mở đai lưng, lại giật ra váy ngoài, trong nội tâm cảm khái, vì một miếng ăn, còn phải hy sinh nhan sắc, có dễ dàng sao?

Hắn ngơ ngác nhìn ta, ngược lại giống như thất hồn lạc phách hữu khí vô lực: “Ngươi... Đừng có cởi áo nữa, ta... Ta đây đi tìm một ít thức ăn tới.” Dĩ nhiên là tư thế đầu hàng.

Đáng tiếc ta từ trước đến nay làm việc nhanh nhẹn, không đợi hắn nói cho hết lời, áo lót cũng đã mở ra, lộ ra phần n.g.ự.c được quấn vải trắng, nghe vậy lại vội vàng buộc lại, cười hì hì nói: “Ngươi tin là tốt! Chết đói tội phạm truy nã quan trọng như ta, ngươi chỉ sợ cũng chẳng tốt lành gì! Hoàng đế bệ hạ Đại Tề cũng không hồ đồ như vị nào đó...” Ám chỉ tên nào đó đang ngủ thật ngon trong đại lao đối diện.

Nhớ năm đó ta với hắn là quan đồng liêu, Tiểu Hoàng đối với hắn cũng cực thân mật, chưa bao giờ từng dùng lễ quân thần gò bó, luôn vui vẻ gọi hắn: “Yến Bình ca ca...” Hôm nay Đại Tề hoàng đế bệ hạ - Phượng Triêu Văn, là kẻ lòng dạ hiểm độc, quản lý hạ thần cực nghiêm, nghĩ hắn không thể tiếp tục phần vinh hạnh đặc biệt được hoàng đế bệ hạ xưng em gọi anh nữa.

Sắc mặt của hắn rất là khó coi, giống như bị ai đoạt thứ yêu thích: “An Dật... Ngươi không thể chờ đợi được muốn cùng Đại Tề hoàng đế bệ hạ?”

Ta chỉ vào mặt hắn lấy làm kỳ lạ: “Lời này của Yến Tướng quân nói rất kỳ quái! Hôm nay ta là tù nhân, đương nhiên phải tìm cách bảo vệ tánh mạng, chẳng lẽ ngồi chờ c.h.ế.t sao? Thần sắc Yến Tướng quân khó coi như vậy, giống như có người muốn buộc ngươi cùng Đại Tề hoàng đế bệ hạ?!”

Lời vừa nói ra, trong nội tâm của ta lập tức thật hối hận, bụng còn bị đói, theo như tính tình trước kia của hắn, nghe nói như thế khẳng định nổi giận, sờ sờ bụng đói đến dẹp của mình, vội vàng cứu vãn, tát nhẹ hai cái lên mặt mình, nịnh nọt nói: “Nhìn ta đây há mồm, lại nói mò rồi! Yến Tướng quân bớt giận, bớt giận! Tiểu nhân là dân đen, bụng đói đầu liền choáng, đầu choáng nói chuyện sẽ không suy nghĩ...”

Sắc mặt của hắn tuy càng thêm khó nhìn, nhưng cũng không giận dữ, ngay cả thanh âm cũng ôn nhu ngoài mong đợi: “Ngươi... Ngươi không cần như thế, ta đây phải đi tìm chút thức ăn!”

Ta gật đầu lia lịa, vẻ mặt cung kính đưa mắt nhìn hắn rời đi, lại ngã xuống đám cỏ, nhịn không được đắc chí: chẳng lẽ nói trải qua ba năm vận mệnh rèn luyện này, thủ đoạn xu nịnh của ta cao hơn một bậc rồi?

Ngày thường chưa thấy Tiểu Hoàng có bao nhiêu hưởng thụ a?!

Loading...