Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:57:14
Lượt xem: 30

“An tiểu lang, ngươi nói hậu cung trẫm là nơi sói hổ?”

Ánh mắt của hắn rõ ràng không tin.

Lòng ta thật không thoải mái.

Đây chắc là cảm giác của các nam nhân, cảm thấy nữ nhân cũng không có quyết đoán sát phạt tàn nhẫn, chỉ nũng nịu cần nam nhân cung cấp cẩm y ngọc thực, sẽ ngoan ngoãn an nhàn hài hòa ở chung.

Chức vị hoàng hậu, nghe vinh quang, lại nguy hiểm. Gần đây ta ở Trọng Hoa điện trải qua an nhàn, thực không có giác ngộ sẽ c.h.ế.t sau khi cúc cung tận tuỵ với Phượng Triêu Văn.

Nhưng Phượng Triêu Văn có bao nhiêu cố chấp, ta sớm đã lĩnh giáo.

Ta kéo tay áo, chỉ vào xanh xanh tím tím trên cánh tay, định dùng sự thật chỉ dẫn thuyết phục hắn: “Bệ hạ, tội thần hoàn toàn không có nền móng không có hậu trường, nếu ngài thật có vài phần thương tiếc tội thần, cũng không thể trơ mắt nhìn tội thần làm hoàng hậu, mỗi ngày mang theo những vết thương như thế này a? Ta coi đám nương nương trong hậu cung ngài, mỗi người đều không phải đơn thuần!”

Ta mặc dù rèn luyện khoẻ mạnh, nhưng cũng không thể liều mạng xung phong cầu chết?

Cái này không hợp với những giáo dục cẩn thận của cha đối với ta.

Nhưng Phượng Triêu Văn sao có quan tâm đến chút tâm địa rối rắm của ta đây, hắn cười đến thần thái tự nhiên, còn mang theo ý trêu ghẹo: “Ngươi mỗi ngày ôm giò gặm, chẳng lẽ ngươi lại ngồi không?”

Ta khẽ cắn môi, ngẫm lại công tích vĩ đại của thái hậu tiền triều, quyết định dọa hắn giật mình.

“Bệ hạ không biết, lòng riêng của ta rất nặng, nếu ngài cố ý để ta làm hoàng hậu, không cần một năm, chỉ sợ Ngọc phi Đức Phi gì trong hậu cung của ngài, đều phát sinh một số việc ngoài ý muốn, không thể biết trước, đến lúc đó, mong rằng bệ hạ đừng trách cứ.”

Hai mắt hắn cơ hồ muốn phát sáng: “Trẫm thực có chút chờ mong ngày ngươi độc bá hậu cung!”

Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.

Nam nhân này, tâm địa thật hung ác, mới có thể trong này cùng ta thương nghị diệt trừ những mỹ nhân nũng nịu trong hậu cung của hắn a? Phải biết rằng hiện tại ta mặc dù bại hoại, nhưng trên tay cũng không phải là không dính m.á.u người, lòng người từng ăn nằm ngoài chiến trường luôn cứng rắn hơn rất nhiều so với người khác.

Nghĩ như vậy, nhịn không được thì thào mở miệng: “Tâm địa bệ hạ thật ác độc! Những tiểu mỹ nhân này cũng có chút tình vợ chồng với bệ hạ, bệ hạ lại cũng có thể mượn đao g.i.ế.c người!”

Mắt hắn chợt sắc bén, ta sợ tới mức co rụt cổ lại, ôm cánh tay của hắn c.h.ế.t không buông tay, xuất ra nhiệt tình khóc lóc om sòm chơi xỏ lá trước mặt cha ta trước kia, miễn cưỡng chảy ra vài giọt nước mắt, núi c.h.ặ.t t.a.y áo của hắn: “Bệ hạ a, gần đây ta quen bô bô miệng, nhẫn tâm chính là ta, sao lại là bệ hạ... Nếu ngài nhẫn tâm, còn không sớm đẩy ta ra chém, sao có thể lưu ta trong cung ăn ngon sống tốt...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-30.html.]

Ta hoảng hốt nghe được một tiếng cười khẽ, vội vàng ngẩng đầu nhìn, Phượng Triêu Văn như trước thối cả mặt, chỉ phải thầm than một tiếng, nhận mệnh gục xuống, ôm c.h.ặ.t t.a.y áo của hắn, hận không thể để nửa thân thể đều tiến sát trong n.g.ự.c hắn, khóc bù lu bù loa...

Giả khóc chẳng những là kỹ thuật sống, còn là một thể lực sống...

Phượng Triêu Văn hừ lạnh một tiếng, giật tám cái vòi bạch tuộc của ta ra, không hề quay đầu lại, hướng ngoài điện đi đến, ta trơ mắt nhìn bả vai hắn nhẹ rung, hiển nhiên tức giận đến điên rồi, trong chớp mắt đã ra Trọng Hoa điện.

Cửa đại điện truyền đến vài tiếng cười khẽ, ta làm bộ dáng thương tâm, khẽ nức nở, vụng trộm nhìn qua kẽ ngón tay, chỉ thấy Điền Bỉnh Thanh thái giám c.h.ế.t bầm, cười toe toét đến hết sức vui mừng: “Cô nương, ngài cũng đừng giả bộ nữa, bệ hạ đều đi xa.”

Ta lấy một cái chén trên bàn nhỏ đầu giường, tiện tay ném tới: “Thái giám c.h.ế.t bầm, vừa rồi sao không đến cứu ta? Giờ giả ý xun xoe!”

Điền Bỉnh Thanh cũng không giận, chân mèo theo cửa đại điện đi đến, tự tay lấy khăn vải trong chậu rửa mặt đưa tới: “Cô nương lau mặt sạch đi, không trách bệ hạ cười đến nhịn không được, phải chạy đi. Bộ dáng này của người thật đúng là...”

Phượng Triêu Văn hắn... Hắn...

Đây không phải đùa người sao?

Ta dùng sức níu màn gấm màu vàng sáng trên giường, hung hăng cắn... Vừa rồi làm sao lại nhịn? Sao lại không cắn vài cái dấu răng ở trên người hắn?

Điền Bỉnh Thanh cười đến rất vui vẻ: “Cô nương, nô tài phải nói, ngươi và bệ hạ thật đúng là một đôi oan gia. Bệ hạ từ khi kế vị đến nay, tâm tâm niệm niệm chỉ nghĩ một ngày nào đó tìm được cô, có thể lập cô làm hậu, cô thì tốt rồi, im ắng ẩn tại thôn dã, làm cho bệ hạ chờ ba năm dài.”

Trước mặt Phượng Triêu Văn ta không dám rống lớn, đối Điền Bỉnh Thanh ta lại không có tính nhẫn nại.

“Tiểu Điền, ngươi dọa ta sao? Phi tần trong nội cung của Phượng Triêu Văn một đống, trang điểm xinh đẹp, hôm nay còn chưa có lập hậu, nghĩ đến thế lực mấy phương tranh giành, bất phân thắng bại. Đừng tưởng rằng ‘cố kiếm tình thâm’ nói dễ nghe, bất quá là làm bông hoa cho hoàng đế chơi, nữ nhân tin mới là ngốc. Hôm nay hắn xem ta là đao[44], đẩy về phía trước, mặc kệ sống c.h.ế.t của ta, ta há có thể đáp ứng?”

Điền Bỉnh Thanh nặng nề dậm chân một cái: “Cô nương ngươi thật sự là oan uổng bệ hạ!”

Ta nhịn không được cười lên: “Oan uổng? Oan uổng hắn chỗ nào? Ta cùng với Phượng Triêu Văn nói dễ nghe chút có thể tính là nhân duyên mong manh, nói khó nghe chút cả cung tỳ cũng không bằng. Một ngày nào đó hắn mất hứng, kéo ra ngoài c.h.é.m ta cũng không kỳ quái.”

Điền Bỉnh Thanh nhìn ta như nhìn một người bệnh nan y bất trị, ánh mắt khó ưa như vậy: “Cô nương, những phi tần trong nội cung đều là tứ hôn lúc tiên đế còn sống, có người là do hàng thần hiến, tỷ như Ngọc phi, có người là do nhà mẹ đẻ thái hậu hiến. Ngươi nói có lẽ đúng, đây là tiên đế vì cân đối thế lực khắp nơi mới cưỡng ép cho bệ hạ. Khi đó bệ hạ vẫn còn là thái tử, hoàng mệnh không thể trái. Nhưng những phi tần kia tiến cung đến bây giờ, đã ba năm, giờ phút này vẫn là hoàn bích. Trong nội cung không biết bao nhiêu người ở sau lưng nghị luận bệ hạ có bệnh không tiện nói ra.”

Ta ngơ ngác nghe lời nói của Điền Bỉnh Thanh, nói tiếp: “Đúng vậy a, hắn có bệnh không tiện nói ra sao không mời ngự y trong nội cung xem?”

Điền Bỉnh Thanh vừa tức vừa cười: “Bệ hạ có bệnh không tiện nói ra hay không cô nương không biết a? Trách không được bệ hạ nói cô nương đầu rỗng tâm đá[45]!”

Ta đột nhiên hiểu ý trong lời nói của Điền Bỉnh Thanh, hung hăng đạp thái giám c.h.ế.t bầm này một cước, bụm lấy gương mặt nóng bừng, chui vào góc giường.

Loading...