Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:57:07
Lượt xem: 21
“Cha vừa rồi còn nhiệt tình mời hắn đến nhà làm khách, quay đầu liền động sát cơ, sao vừa rồi không hạ độc trong thức ăn, độc c.h.ế.t thái tử Đại Tề này?”
Ta là con trai tốt, cha ta dạy ta không được thật thà đối với người khác, đối với người tất nhiên phải thành thực, có chuyện nói thẳng, bằng không gậy lớn vào thân, cũng đừng trách người!
Cha ta vỗ vào trên đầu ta một chưởng, “Ngươi cho cha là kẻ ngu dốt sao?!”
Ta “A ô” hét thảm một tiếng, quay đầu liền chạy vào trong cửa, trong miệng ồn ào: “Nói thật cũng bị đánh, thật không có thiên lý!”
Cha ta ở phía sau rống: “Trong nhà này, lão đây chính là trời!”
Hôm nay tâm tình cha ta rất không tốt, ở trước mặt Phượng Triêu Văn chẳng những không hề vờ nhã nhặn, hơn nữa so với ngày thường càng thô bạo gấp bội, đánh ta chẳng hề lưu tình.
May là ở trước mặt Phượng Triêu Văn, nếu tại trước mặt Yến Bình, ta sợ là hận không tìm được hang chuột trốn đi, cũng đỡ phải bị cha ta gõ đầu thu thập.
Đóng cửa lại, cha ta nhìn chằm chằm vào ta, lại giơ tay lên, ta ôm đầu lui về phía sau một bước, thấy ánh mắt hắn cũng không chút mềm hoá, lại bước dài lui về phía sau vài bước, cầm lấy cánh tay trái của Đồng bá trông cửa, liên tục năn nỉ: “Cha, con không phải cố ý! Con chỉ là muốn giẫm Phượng Triêu Văn hả giận!”
Cha ta nhảy dựng lên, then cửa liền muốn hướng trên người của ta mà đến, Đồng bá liều mạng ngăn đón: “Tướng quân bớt giận! Tướng quân bớt giận! Tiểu lang chỉ là nghịch ngợm chút, nhưng vẫn là bé ngoan!”
Đồng bá là phó tướng của cha ta, trên chiến trường đã cứu cha một mạng, vì thế mất đi cánh tay phải, bác lại không chịu bỏ cha, vì vậy cha ta liền an bài bác ở tại phủ tướng quân, đáng tiếc người không chịu nhàn rỗi, cứng rắn ôm việc người gác cổng để làm.
Cha ta phẫn nộ ném then cửa, chỉ vào cái mũi của ta mắng to: “Con thỏ nhỏ c.h.ế.t tiệt kia, một chút ý tứ cũng không có! Đại Tề thái tử nhìn cũng không phải là lương thiện, trong vòng mười năm, sợ là thiên hạ này đều phải họ Phượng, chỉ bằng tiểu tử chảy nước mũi trong nội cung... Hừ!”
Phượng Triêu Văn nhìn xác thực là nhân tài kiệt xuất, nhưng Tiểu Hoàng và ta sớm chiều ở chung, ta tự nhiên càng nghiêng về hắn.
Ta tránh ở sau lưng Đồng bá hướng cha ta lè lưỡi: “Cha, con là con thỏ nhỏ c.h.ế.t tiệt kia, vậy người là cái gì? Hơn nữa, con sẽ phụ tá Tiểu Hoàng!”
Cha lại nhặt then cửa lên, nét mặt già nua đỏ lên: “Giỏi lắm! Ngươi phản rồi! Ngươi cho rằng trung thần hiếu tử dễ làm như vậy? Thân thể da thịt nhận từ cha mẹ, ngươi nghe kỹ cho ta, bảo vệ tốt cái mạng nhỏ này của ngươi, nếu Phượng Triêu Văn đánh tới Đại Trần, ngươi là người đầu tiên ra thành đầu hàng cho ta...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-26.html.]
“Vậy còn cha?” Ta đánh bạo thăm dò hỏi.
“Ngươi dám hỏi ta? Trên đời này cũng không có chuyện con can thiệp vào chuyện của cha mẹ!”
Ta ôm đầu đánh bạo từ sau lưng Đồng bá thò đầu ra, lớn tiếng ồn ào: “Con bất kể người, trời phải sụp!”
Cha ta ném then cửa, tức giận đến nở nụ cười, “Tốt! Tốt! Cho ngươi con thỏ nhỏ c.h.ế.t tiệt kia nhúng tay! Trời sập liệu ngươi đỡ dậy được không!”
Đồng bá dò xét bóng dáng cha ta bước xa xa, kéo ta ngồi ở cổng dỗ ta: “Tiểu lang ngàn vạn đừng giận tướng quân. Tướng quân chính là lo lắng an nguy của tiểu lang. Tướng quân chinh chiến cả đời, g.i.ế.c người vô số, thật vất vả có được tiểu lang, phu nhân lại đã qua đời. Ngài ấy ít quan tâm cậu, chỉ trông mong cậu cả đời trôi qua an nhàn ở trong loạn thế... Cho dù tánh khí ngài ấy táo bạo chút ít, tiểu lang cũng ngàn vạn đừng oán... Ngài ấy cũng là vì tốt cho cậu...”
Cha ta cũng là vì tốt cho ta...
Cha tự nhiên cũng là vì tốt cho ta!
Hôm nay ta không phụ kỳ vọng của người, làm thần tử phản quốc không biết trung hiếu tiết nghĩa, bụng dạ no đủ, an nhàn giàu có, tại trên giường rồng của Phượng Triêu Văn ngủ được thỏa thuê.
Chẳng qua là, khi ta chưa từng biết trước kết cục như bây giờ, nên vẫn còn có một chút si niệm. Trong lòng sinh ra ý nghĩ hoang đường, mong Phượng Triêu Văn có thể ở Đại Trần lâu hơn nữa, như vậy thời gian ở chung của ta cùng với Yến Bình cũng thêm chút ít.
Nhưng cha ta nói hắn đến chẳng qua là tiện thể dò xét quốc lực Đại Trần ta, đã chọn ta cùng với Yến Bình cùng đi đồng hành, cũng là vì thăm dò hiềm khích riêng giữa những đại thần trong triều.
Chỉ là, hai nước chiến tranh, ta hồn nhiên không để trong lòng, mỗi ngày chỉ kết bạn đi chơi với nhau, cực kỳ khoái hoạt, tại một ngày trước khi Phượng Triêu Văn đi, lại bật thốt lên mà nói: “Điện hạ có thể ở Đại Trần thêm mấy ngày không?”
Ánh mắt hắn cười như có như không đảo qua trên mặt ta cùng với Yến Bình, ta bị ánh mắt này của hắn nhìn đến chột dạ, chỉ cảm thấy hắn đã thấy rõ lòng tiểu nhân của ta, hắn cũng không động thanh sắc nói: “Thịnh tình của An tiểu tướng quân, Bổn cung không thể báo! Chỉ có tạm gác lại sau này, An tiểu tướng quân cùng Yến tiểu tướng quân đến Đại Tề làm khách, Bổn cung sẽ tận lực tiếp đãi!”
Ta cho rằng, cùng đi như vậy, thực là hay!
Hành động lần này của Phượng Triêu Văn làm ta rất hài lòng, gỡ bỏ ác cảm đối với hắn, lưu luyến không rời.
Cho dù ta nhiệt tình giữ lại, thái tử điện hạ Đại Tề vẫn kê cao gối mà ngủ trên xe ngựa, rời khỏi Đại Trần.