Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:57:00
Lượt xem: 34

Chắc bà ta nghĩ ta muốn lao ra tìm Phượng Triêu Văn làm chỗ dựa, kỳ thật ta bất quá là muốn vọt tới ngoài điện tìm địa phương trống trải một chút đánh. Bằng không trong nội cung thái hậu bố trí xa hoa, hoàn toàn bất đồng với Trọng Hoa điện nơi Phượng Triêu Văn ở, ngộ nhỡ đánh nát cái gì đáng tiền, ta thực đền không nổi a!

Sau lưng có tiếng gió xẹt qua sau đầu, ta liền thuận thế ngã xuống đất lăn một vòng, vừa vặn khiến Đức Phi xông lại trượt chân, tung người mà dậy, đã tránh khỏi thị vệ từ cửa đại điện xông tới, hai bước liền chạy ra khỏi ngoài điện.

Ngoài điện... Ừ, gió mát quất vào mặt, muôn hoa đua thắm khoe hồng... Chính là thích hợp đánh nhau.

Khi Phượng Triêu Văn chạy đến, ta đang bị thị vệ trong nội cung hành hung tại vườn hoa Di Ninh cung, hai quyền khó địch bốn tay, bốn gã thiếp thân cung nữ cũng giao đấu cùng với những thị vệ này, cũng không người trợ giúp, ta lại đánh giá thấp bản lĩnh của thị vệ trong nội cung thái hậu, nên có một kiếp này.

Đức Phi khàn cả giọng hô: “Đánh c.h.ế.t tiện tỳ này! Đánh c.h.ế.t tiện tỳ này!” Bản thân cũng tận dụng mọi thứ, giẫm mấy phát lên người của ta.

Trâm cài trên đầu nàng tán loạn, búi tóc cũng lệch ra đến một bên, chật vật không chịu nổi, gương mặt trướng đến đỏ bừng, mắt sáng quắc giống như minh châu, nếu không phải đang ở tình trạng hiện giờ, bảo đảm ta cũng động tâm.

Chỉ nghe một tiếng hét to: “Dừng tay! Đây là đang làm cái gì?”

Mấy cái chân trên người của ta lập tức đều ngừng lại.

Đức Phi bùm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Phượng Triêu Văn, nước mắt xuyến một tiếng liền chảy xuống, than thở khóc lóc, ủy khuất cực kỳ: “Bệ hạ, nàng... Nàng khi dễ nô tì!”

Ừ, đây cũng là phản ứng nhạy bén!

Ta nằm ở trong bùn đất không ngừng cười ha ha, nếu như bị đánh có thể khiến cho ta rời đi hoàng cung Đại Tề, kỳ thật cũng là mua bán có lợi.

Kỳ thật khởi điểm ta cũng quả thực thi triển vài quyền cước, chỉ là khí lực không nhiều, võ nghệ của thị vệ trong nội cung thái hậu cực cao, hơn nửa công phu ta học lúc đầu là trên ngựa, bảo vệ quốc gia mở mang bờ cõi. Ta bất quá là muốn nháo chuyện, m.á.u tươi nhuốm Di Ninh cung thì không tốt. Bất quá vừa có chút nhân từ, liền bị mười mấy thị vệ như đàn ong tuôn ra vây quanh, cùng giẫm đạp.

Phượng Triêu Văn hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi: “Sao ta nhìn ra là ngươi khi dễ nàng mà không phải là nàng khi dễ ngươi?” Nói đi nhanh tới kéo ta.

“Kéo sai rồi kéo sai rồi!” Ta chỉa chỉa Đức Phi khóc thương tâm một bên: “Tiểu mỹ nhân mắt hạnh má đào khóc điềm đạm đáng yêu như vậy, bệ hạ ngươi thật là nhẫn tâm!”

Phượng Triêu Văn bạo phát một cái trên đầu ta: “Ngươi yên lặng, nha đầu!”

Trong mắt phượng mây đen cuồn cuộn, giận trừng nhìn đám thị vệ đang luống cuống: “Các ngươi —— đến chỗ Yến Bình nhận phạt!”

Đám thị vệ kia té chạy.

Phượng Triêu Văn vươn tay ra với ta, ta hắc hắc vui lên, lau m.á.u trên mặt do bị thị vệ đánh: “Bệ hạ anh minh, An Dật là một kẻ tù phạm, không dám! Không dám!”

Thử vùng vẫy vài cái, thật sự vô lực, chỉ phải ngồi trở xuống.

Hắn càng nổi giận, mắt lạnh nhìn mọi nơi, cung nhân chung quanh sớm đã ào ào quỳ xuống, lặng ngắt như tờ. Quay đầu lại hỏi ta: “An Dật, ngươi không tin ta?”

Ta ngồi dưới đất, nhìn Phượng Triêu Văn ở trên nhìn xuống, đột nhiên cảm giác được chính mình sớm đã thấp đến đất đen, dù là bị người giẫm lên mấy cước nữa cũng không chẳng sao cả. Người thương yêu ta nhất trên đời này đã sớm đi, trong thế giới không nhìn thấy hắn, dù là ta gãy cánh, lảo đảo, tan xương nát thịt, lại có ngại gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-22.html.]

Ta cười đến thật là vô lại, nắm chặt lấy đầu ngón tay kể: “Bệ hạ, lúc ta và ngươi quen biết, khi đó bệ hạ còn xưng điện hạ, hai nước mặt ngoài hòa thuận, ngầm đối địch, bệ hạ làm những sự tình kia... Hắc hắc, muốn cho An Dật tin ngươi... Cũng khó!”

Mặc dù về sau ta có hồ đồ, nhưng đại sự vẫn rất rõ ràng.

Thần sắc trên mặt hắn quả nhiên khó coi.

Bất quá, hôm nay ta bị đánh trong cung, trong nội tâm bị đè nén, tự nhiên muốn nói ra chán ghét, không quan tâm, tiếp tục kể: “Từ tín nhiệm, từ trước đến nay hình dung đồng bạn, chiến hữu, người thân, người yêu, quan hệ giữa ta và ngươi, cũng không ở trong đám này, nói gì tín nhiệm?”

Trên mặt hắn lại chợt hiện ra một nụ cười: “Cuối cùng có một ngày, ngươi sẽ biết...”

Biết rõ cái gì, ta chẳng muốn trông nom.

Hắn cúi người, cũng không để ý long bào trên người mình, bế ta lên, ta kinh hô một tiếng, thuận thế ôm cổ của hắn, m.á.u trên tay lập tức nhiễm lên long bào: “Máu... Máu...”

Hắn nửa cười nửa không: “Long bào này cũng không phải ngươi giặt, ngươi gấp gáp gì?” Lại quăng xuống một câu cho cung nhân sau lưng: “Hôm nào lại thỉnh an mẫu hậu sau!” Liền nghênh ngang rời đi.

Ta lướt qua bả vai Phượng Triêu Văn nhìn lại về sau, một đám cung nhân quỳ rạp xuống đất, dập đầu như bằm tỏi, tình cảnh thật có vài phần long trọng. Đức Phi khóc kinh ngạc nhìn một màn này, ngay cả Tần Ngọc Tranh và tiểu công chúa vừa mới bước ra Di Ninh cung cũng một bộ dáng ngốc trệ.

—— trên thực tế, cử động lần này của Phượng Triêu Văn quá mức vượt qua dự liệu của ta.

Hắn không ném ta vào thiên lao, cũng chưa từng đuổi ta ra hoàng cung, ngược lại ôm vào trong lòng.

Tần Ngọc Tranh thì thôi, nghĩ đến hắn cũng biết Tần Ngọc tranh đã cho hắn đội mũ xanh thật to trên đầu, ta nhìn Đức Phi bộ dáng ương ngạnh, như là người được sủng ái, sao hắn cũng chưa từng thương tiếc?

Khi đi lồng n.g.ự.c hắn chạm đến vết thương trên người ta, ta giả bộ đau đớn, “Ôi” hai tiếng, hắn vội vàng thay đổi tư thế, cực kỳ nhu hòa ôm ta, chính là lời thốt ra lại ác thanh ác khí: “Ngươi là nha đầu hoang dã, không ngoan ngoãn ở Trọng Hoa điện, chạy đến đây mò mẫm hồ đồ! Bị đánh cũng xứng đáng!”

Ta tức quá, trừng hắn: “Thái hậu triệu kiến, ta dám không đến?” Cảm giác được vây quanh thân thể của ta cứng một cái, chớp mắt lại càng nhu hòa ôm ta, trầm thấp nói một câu: “Nàng quen giả nhân giả nghĩa, tất nhiên cũng là do ngươi thêu dệt chuyện...”

Mặc dù tiếng nói cực thấp, cũng khiến ta nghe rõ.

‘Nàng’ này là ai, ta không cảm thấy hứng thú lắm, một nữ nhân nào đó luôn trong nội cung, không quan hệ với ta. Nhưng thái độ của Phượng Triêu Văn thật sự là vô cùng kỳ quái... Hắn mặc dù ác hình ác trạng đối với ta, nhưng ôm ta vào trong n.g.ự.c lại cẩn thận... Mà ngay cả khoé mắt đuôi lông mày từ trước đến nay cứng nhắc lạnh lùng cũng nhu hòa rất nhiều...

Đến Trọng Hoa điện, Phượng Triêu Văn đuổi toàn bộ cung nhân đi theo ra ngoài, lưu loát cởi cung trang trên người ta, nhìn thấy những dấu xanh tím trên người của ta, mặt đẹp lập tức đen thành đáy nồi, một quyền đ.ấ.m lên giường rồng, cả giận nói: “Chết tiệt!”

Ta co rụt thân mình, sợ cú đ.ấ.m tiếp theo của hắn đánh lên người của ta.

Mặc dù ta không sợ đau, gãy xương cốt cũng không phải đơn giản.

Hắn cầm chút ít thuốc tới tự tay bôi thay ta, vừa bôi vừa nhẹ giọng hỏi: “Đau lắm không?”

Ta lắc đầu, Phượng Triêu Văn như vậy luôn khiến cho ta cảm thấy lạ lẫm quái dị. nói không nên lời.

Đây không phải là thái tử Đại Tề xảo trá trước kia, đế vương m.á.u lạnh hiện nay mà ta biết.

Loading...