Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:56:51
Lượt xem: 30

Thiếu niên kia càng ngày càng gần, ánh mắt đầu mày đều nhìn rõ rành mạch, hắn đến dưới tàng cây, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đèn lưu ly treo trên cảnh, hừ một tiếng cười lạnh, giọng hàm chứa vô tận mỉa mai, đầy mặt là không bình tĩnh, giương giọng kêu lên: “An Dật, ngươi cứ mưu mẹo xảo quyệt thế này? Đã gọi ta tới, lại co đầu rụt cổ, không dám xuất hiện?”

Từ trước tới nay, cung nhân bên người Tiểu Hoàng có tới bốn vòng, hắn tới chỗ này thấy thanh tĩnh như vậy, tự nhiên sẽ nghĩ đến là ta.

Ta từng bước một từ bóng cây đi ra ngoài, cúi đầu đứng ở trước mặt hắn, nhất thời không thở nổi. Chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm, đứng chung một chỗ với thiếu niên như ngọc, cả trái tim cơ hồ muốn từ lồng n.g.ự.c nhảy ra.

Nhưng kẻ đứng trước mặt ta lại không nghĩ như thế. Hắn mỉm cười nói: “An Dật, ngươi gọi ta đến, chắc là có việc?”

Ta lắc đầu, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, trong mắt của hắn tràn đầy quang minh thật sự là khiến người hận không thể m.ó.c t.i.m ra, nâng ở trước mặt hắn, hòa tan ý lạnh trong đó.

“Đã không có chuyện, ta đi đây!” Hắn nói gọn gàng, dứt khoát xoay người bỏ đi.

Ta bối rối, hao tổn tâm cơ lừa hắn tới đây, có thể nào bỏ qua ngày tốt cảnh đẹp này. Sốt ruột, quên nguyên tắc của hắn, vươn tay kéo lấy tay áo của hắn, lắp bắp kêu lên: “Hoa bích đào... Nở đẹp quá, ta muốn... Ta muốn gọi người tới ngắm hoa...”

“Hơn nửa đêm, ai nhìn được hoa nở đẹp không? Ngươi đang suy tính gì?”

Một câu lạnh lùng của hắn chắn trở về lời nói trong bụng ta.

Mặt của ta đột nhiên nóng bừng... Ta trăm suy nghìn tưởng lại quên ban đêm sao có thể ngắm hoa? Sao có thể nhìn đến vẻ đẹp của rừng gấm này?

Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, chỉ cảm thấy trên đùi đau đớn, thân thể bay lên theo, bùm một tiếng rơi xuống hồ nước, tiếng nói của thiếu niên đứng trên bờ cực kỳ thanh nhã, gằn từng chữ: “An Dật, ngươi quên quy củ của ta rồi? Ta không ngại cho ngươi ở trong hồ này tỉnh lại!” Nói rồi xoay người đi, quần áo trắng noãn chiếu ra một mảnh ánh trăng nhợt nhạt lạnh như băng.

—— sắc làm tối trí, ta luôn phạm sai lầm ở trước mặt hắn, sợ hắn đi, dưới tình thế cấp bách sớm đã quên, từ sau khi hắn chạy thoát, võ công tu vi cao hơn ta, liền nghiêm cấm ta đụng hắn, cho dù chỉ kéo một mảnh góc áo của hắn, cũng sẽ quay lại đánh.

Tuy là cuối xuân, nhưng hồ nước thật quá lạnh, ta run rẩy leo lên, ngồi ở bên bờ phát ngốc một hồi, chỉ cảm thấy toàn thân buốt lạnh, nhìn quanh, cũng không có nửa bóng người, liền thả tóc ra, vắt nước, lại cởi bỏ áo ngoài, vắt nước, chỉ nghe trong rừng cây bích đào có người trầm thấp cười, một giọng nam vô cùng có từ tính nói: “Tiểu Điền, lúc trước ta còn tưởng rằng con dòng cháu giống Đại Trần thích trò đồng tính, lại nguyên lai là mỹ nhân cuồng dại. Vị Yến tiểu lang này thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-17.html.]

Ta nhanh chóng cầm quần áo khoác lên người, vừa mặc vừa quát: “Lớn mật! Tên háo sắc nơi nào, hơn nửa đêm còn đi dạo ở ngự hoa viên?” Nói hàm răng không ngừng run lên, giống như là hết hơi.

Trong rừng cây bích đào chui ra một đôi chủ tớ, nam tử đi trước thân hình cao kiện, khí vũ hiên ngang, ngũ quan thâm thúy, trong mắt phượng tràn đầy trêu tức, từng bước một đi đến gần, cao thấp dò xét ta đang tay bận chân loạn mặc quần áo một phen, nói với hạ nhân bên cạnh mình: “Tiểu Điền, ta còn tưởng rằng là khuê các thiên kim nhà ai có can đảm, nguyên lai là ‘con trai độc nhất’ của An Tướng quân - An tiểu lang a!”

Hắn cố ý nặng nề cắn ra bốn chữ “Con trai độc nhất”, rõ ràng không có ý tốt.

Ta vừa thẹn vừa giận, nữ giả nam trang vài chục năm, lại bị nam tử xa lạ này vạch trần, nếu lan truyền đi ra ngoài, phụ thân chẳng những mang tội khi quân, tôi tớ già trẻ trong nhà, cũng nhất định không có kết quả tốt.

Ta thật vất vả cầm quần áo mặc vào, trừng liếc nam tử kia, chần chờ nói: “Các hạ là thái tử điện hạ Đại Tề?”

Trong nội cung không có nam nhân lạ, chỉ cần có thể đi vào cung, ta đều biết. Đồn đãi, nam tử Đại Tề thân hình cao lớn, tối nay lại là mở tiệc chiêu đãi sứ giả Đại Tề, ngoại trừ vị Đại Tề thái tử thượng khách kia, không nghĩ ra được còn có người phương nào khác.

Hắn tiến về phía trước một bước, trùm bóng hắn trên ta, mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng: “Tại hạ Phượng Triêu Văn, thái tử Đại Tề.”

Về sau trong rất nhiều năm, ta rất là xấu hổ với sự khiếp đảm của mình khi đó, lần đầu Phượng Triêu Văn đứng ở trước mặt của ta, lợi dụng ưu thế thân cao đến uy h.i.ế.p ta, ta rút lui ra sau một bước thật to, khiến mấy năm gi­ao thủ với hắn sau đó, lúc nào cũng rơi xuống hạ phong, ít có cơ hội thắng.

Bóng đêm tĩnh mịch, ta thoáng hoạt động thân thể một chút giữa những cành cây, chỉ nghe gãy giòn một tiếng, một cành cây nhỏ bị ta giẫm gãy, rơi xuống dưới. Ta ra sức leo lên giữa những cành cây, nhớ tới một vấn đề rất quan trọng —— làm một cầm thú, trước mặt người khác nhã nhặn, nửa đêm biến thân cầm thú, Phượng Triêu Văn trước sau như một bảo trì phong cách cầm thú của hắn, hôm nay bị ta không lưu tình chút nào đá xuống bể, nếu nửa đêm biến thân thì ta... Đêm nay ở đâu?

Cùng lúc đó, có người từ trong bóng cây lao đến, nghiêm nghị quát: “Người nào? Xuống?” Một tiếng xoẹt, là thanh âm rút kiếm khỏi vỏ.

Ta vừa vội vàng thanh minh: “Người quen, người quen...” vừa chậm rãi theo trên cây bò xuống.

Xuống nhìn, vui vẻ. Hắc, thật đúng là người quen a.

Loading...