Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:30:54
Lượt xem: 111
Chương 79 (Vĩnh Dạ)
Hai thần long trong trời đất đồng loạt thức tỉnh là chuyện lớn của tam giới. Vì vậy mà chỉ mới đây thôi, ngay lúc này đã có người của Nhân giới và Thiên giới kéo tới. Đại Tế Ti cưỡi hạc đáp xuống, sau đó tới người đàn ông đứng đầu Nhân giới cũng tới. Hắn chừng như là một người trẻ tuổi, tác phong như một doanh nhân đang cưỡi trên lưng một con hổ, là hổ thần.
U Tịch vẫn đang ôm n.g.ự.c đau đớn, nghe thấy động tĩnh, cả ba quay đầu nhìn lại. Đúng là kẻ đứng đầu Nhân gian, cũng quả thật không hề bình thường. Nhưng vừa nhìn thấy U Tịch lúc này, hắn từ trên lưng hổ thần nhảy xuống, khom người chắp tay nói: “Nữ pháp sư!”
Đây là tín ngưỡng của giới pháp sư, ai có đạo hạnh cao hơn sẽ được tôn sùng. Trước nay cho dù hắn có nể mặt U Tịch nhưng là về phần sức mạnh của Quan sứ tam giới. Chỉ có hiện tại, hắn mới thật tâm thật ý kính nể cô. Vốn dĩ hắn chỉ muốn đến xem thế nào, nhưng hiện tại có lẽ hắn phải ra sức rồi.
U Tịch phất phất tay bãi lễ, cô khàn khàn nói: “Thì ra ngươi cũng là pháp sư, ta chưa gặp ngươi bao giờ cả.”
Quay sang Đại Tế Ti, ông ấy cũng đã đặt tay lễ trước ngực. U Tịch có thể hiểu, ông ấy là lễ trái tim lưu ly của cô. Trái tim lưu ly Thiên hạ có một, đốt thành đèn ngàn năm không tắt, hiện tại nó đang nằm trong n.g.ự.c cô.
“Đông đủ quá nhỉ?”
Diêm vương Địa Chí cười nửa miệng, trông hắn vô cùng gợi đòn. Sau đó hắn nhìn người đàn ông đứng đầu Nhân giới, khinh thường hỏi: “Ngươi chọn về phe nào hả, Tông Nhân?”
Tông Nhân?
Một cái tên biểu thị cho chức vụ!
Tông Nhân kia vậy mà không hề nao núng hay sợ hãi trước Diêm vương Địa Chí, hắn nói: “Ta sẽ chống lại bất cứ kẻ nào làm hại pháp sư U Tịch!”
“Đúng là loài người ngu xuẩn, ngươi chọn nhầm phe rồi!”
Tông Nhân nở một nụ cười, nhưng giọng điệu tuyệt đối là nghiêm túc đối đáp Diêm vương Địa Chí: “Thiên hạ đều nói ở trong tín ngưỡng của loài người đều là Thần Phật. Nhưng có mấy ai biết thật sự loài người tín ngưỡng chính là pháp sư. Thần Phật trên cao, hành đại sự, nào có thời gian để tâm đến chuyện nhỏ nhân gian? Bởi thế cho nên, tín ngưỡng Thần Phật chi bằng tín ngưỡng pháp sư, ít ra pháp sư còn có thể giúp đỡ bọn họ.”
“Bởi thế ta mới không thuận mắt bọn pháp sư, thêm một đám loài người ngu dốt!”
Diêm vương Địa Chí vừa mới dứt lời, hắn đã vung trượng đầu lâu đánh vào Tông Nhân. Tông Nhân tốc độ không hề chậm, hắn bay lên đưa chân đỡ đòn rồi lấy tay che lên mặt bay lùi về sau. Chướng khí mịt mù, ai nấy đều lấy tay che đỡ chướng khí. Tông Nhân thân quấn đầy chướng khí đứng trên lưng hổ thần. Chướng khí vừa tan đã thấy trên tay che mặt hắn xuất hiện một chiếc quạt màu trắng che khuất khuôn mặt.
Diêm vương Địa Chí nhìn thấy quần áo của Tông Nhân thay đổi. Tông Nhận hiện tại mặc một chiếc áo dài trắng, trên tay cầm quạt phe phẩy không hề hấn gì. Hắn có chút ngạc nhiên nói: “Tông Nhân, ngươi không hề tầm thường!”
“Diêm vương Địa Chí, trên đời này không phải chỉ có một mình ngươi biết ngụy trang che giấu. Cũng không phải ai cũng cao thượng và chân thật như Ứng long Thiên Chí đâu.”
Tông Nhân vừa dứt lời đã cầm quạt hướng xuống mặt đất xoay một vòng. Dòng nước đỏ ngập trên mặt đất tạo thành một lốc xoáy, lốc xoáy cuộn tròn xoáy về phía Diêm vương Địa Chí. Diêm vương Địa Chí cũng đã tạo ra một cơn lốc chướng khí để đỡ đòn. Nhưng không ai có thể ngờ được, ngay lúc này U Tịch lại rời bỏ Thiên Chí, gắng gượng dang tay chạy ra ngăn cản.
Tông Nhân nhíu mặt lông mày, dùng quạt gọi lốc xoáy nước quay về. Cơn lốc bay thẳng lên trời, sau đó rơi xuống. Cả đám đều bị ướt nhẹp như vừa bị tạt một chậu nước vậy. Cả Tông Nhân và Thiên Chí đều vô cùng kinh ngạc, ngay chính U Tịch còn không biết bản thân cô đang làm gì. Đây chính là bị trái tim của cô điều khiển, trái tim mà cô đã yêu và hy sinh cho Diêm vương Địa Chí. Chỉ có Diêm vương Địa Chí là sắc mặt đắc ý thoáng hiện lên trên mặt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-nguyen-trang-mau/chuong-79.html.]
U Tịch quay đầu nhìn về Thiên Chí, ánh mắt anh tối lại mang theo tuyệt vọng và đau thương. Cô chống tay ngồi xuống, dồn nén đến mức nôn ra một ngụm máu. Đúng vậy, cô đã từng yêu Diêm vương Địa Chí, nhưng giờ tất cả đã là quá khứ rồi. Cô của hiện tại, yêu Ứng long Thiên Chí nhưng không hề yêu bằng trái tim. Cô yêu anh bằng cả lí trí và sinh mệnh của mình.
Với tính cách của U Tịch, cô sẽ để cho Diêm vương Địa Chí đắc ý hay sao?
U Tịch lấy tay quẹt m.á.u trên khoé miệng, sau đó mỉm cười dùng tay phải sờ vào nơi lồng n.g.ự.c mình. Cô dùng tay, moi trái tim nơi lồng n.g.ự.c của mình ra. Tông Nhân và Thiên Chí đồng thời giật mình, bọn họ không ngờ nổi những chuyện mà U Tịch làm. Cho dù trái tim kia có cố gắng ngự trị không để U Tịch moi ra, nhưng lí trí của U Tịch giờ đây quá mạnh. Trái tim rời khỏi thân xác trăm năm không thể thắng được.
Khoảnh khắc U Tịch lung lay trái tim, thân xác cô rã rời như sắp chết, tuyệt vọng đến cùng cực. Cô từ bỏ rồi, từ bỏ tình cảm dành cho Diêm vương Địa Chí, từ đây muốn cùng hắn đoạt tuyệt quan hệ. Sau này nam sinh nữ tử không còn liên quan gì đến nhau.
Trái tim lưu ly màu xanh phát sáng rực rỡ thuần khiết giờ đây đang nằm trong lòng bàn tay của U Tịch. Người có trái tim lưu ly có tư cách mở ra Thiên Địa nhãn. Diêm vương Địa Chí có phải hắn cũng moi t.i.m hắn rồi, muốn dùng trái tim cô để lấy Thiên Địa nhãn của cô ư?
“Hồn chủ U Tịch, cô muốn làm gì?”
Là tiếng của Đại Tế Ti, U Tịch quay lại hỏi: “Ông chưa xem sổ Sinh Tử ư? Đỗ U Tịch sinh năm xxx, mất năm xxx ở làng Phù Dung. Cô gái bất hạnh đó chính là tôi, bị một kẻ ác độc biến thành xác sống, làm bạn với hồn ma và đêm tối qua trăm năm...”
Giọng U Tịch ngắt quãng, cô quay sang đối diện Diêm vương Địa Chí rồi nói: “Kể từ giây phút này, hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất cứ quan hệ gì. Ngày sau nam sinh nữ tử không còn liên quan đến nhau, gặp lại sẽ là đứng ở hai phía đối địch.”
“U Tịch, đừng mà!”
Diêm vương Địa Chí đưa tay ngăn cản, hắn biết bây giờ hắn không thể cướp được trái tim của cô lần nữa rồi. Nhưng U Tịch thậm chí còn không thèm chớp mắt, cứ thế siết bàn tay lại, trong một niệm bóp nát đi trái tim lưu ly của mình.
Đến lượt Diêm vương Địa Chí chống cây trượng nôn ra một ngụm máu. Ngay khoảnh khắc đó không ai chú ý, Diêm vương Địa Chí bay tới đánh vào n.g.ự.c U Tịch một chưởng. Thiên Chí vậy mà lại không giúp cô, phải chăng đoạn quá khứ kia đã làm tổn thương anh nên anh không muốn cô nữa. U Tịch tuyệt vọng đến cùng cực...
“Thiên Chí, cứu ta!”
Câu nói của U Tịch vang vọng đâu đó trong sâu thẳm, cô đột nhiên cảm thấy như bị một lực hút của bóng tối mạnh mẽ hút cô vào. Một nơi chỉ có bóng tối bao trùm bất tận và lạnh lẽo.
Đây là nơi nào?
Bóng tối!
Bóng tối!
Bóng tối!
Chẳng lẽ...
Đây chính là Vĩnh Dạ?