Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:28:42
Lượt xem: 100
Chương 71 (Hoà lẫn dòng máu)
Quạ ngũ sắc tổn thương ghê gớm nhìn Diêm vương Địa Chí lại bị hắn hung hăng nhìn cảnh cáo. Diêm vương Địa Chí lại bày ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi như người chồng lỡ chân đi ngoại tình về mà nói: “Là ta nhất thời hồ đồ. Ta đảm bảo từ đây về sau tuyệt đối không có lần thứ hai.”
U Tịch khinh thường ra mặt, nghĩ rằng Diêm vương Địa Chí mà sẽ có ngày nhất thời hồ đồ ư. Hắn căn bản là đang trợn mắt nói dối. Cô rùng mình, lấy hai tay ôm thân nói: “Nhất thời hồ đồ sao? Nếu đổi lại là Ứng long Thiên Chí, hắn sẽ không nhất thời hồ đồ đâu. Ngươi đừng bào chữa cho bản chất của mình.”
U Tịch nói xong liền muốn đi vào trong căn phòng kia thì bị Diêm vương Địa Chí cản đường: “Không phải em muốn ăn quạ nướng sao, ăn một chút đi.”
“Nuốt không trôi! Để lại cho cô ta ăn đi.”
Ăn thịt đồng loại, còn gì tàn nhẫn hơn. Để cho tam giới đều biết, U Tịch cô không phải là Bồ Tát sống. Cô cứu rỗi chúng sinh chỉ vì nghĩa vụ của Thiên Địa nhãn mà thôi. Đến trái tim mà cô cũng không có, vậy cô còn thương xót kẻ khác để làm gì. Kẻ không có trái tim, m.á.u lạnh chẳng phải là dùng để nói cô hay sao.
Sau đó không biết U Tịch nghĩ gì, cô đột nhiên quay đầu nhìn quạ ngũ sắc rồi nói: “Thịt cô ta được hơn đấy!”
Diêm vương Địa Chí không tốn đến một giây chần chừ, lập tức đưa tay lên muốn đem quạ ngũ sắc đi nướng. U Tịch quay đầu, đưa tay ngăn lại: “Khách đến nhà không g.i.ế.c gà thì g.i.ế.c quạ. Nay Diêm vương Địa Chí hiếu khách đến nỗi g.i.ế.c luôn nhân tình, U Tịch bái phục. Có điều bọn chúng hôi hám lắm nên ta không ăn đâu.”
U Tịch nói xong thì bước đi không quay đầu lại. Nhưng cô nghe thấy phía sau lưng vang lên tiếng la hét thất thanh của quạ ngũ sắc. Không biết Diêm vương Địa Chí đã làm gì cô ta rồi. U Tịch vội vã mở cửa vào phòng nhưng không kịp, giọng của Diêm vương Địa Chí vang lên: “Bắt lấy!”
U Tịch giãy giụa không nổi, cứ thế bị bắt nhốt vào một cái lồng sắt nằm giữa một dòng sông băng lớn.
“Ngục Câu Lưu?”
U Tịch nhìn cửa lồng sắt đang bị tiểu quỷ đóng lại, cô vừa lẩm bẩm một mình vừa mò mẫm xung quanh. Nếu như có Tử Ly hoả, lồng sắt này chẳng là cái gì. Nhưng bây giờ cô không còn Tử Ly hoả, đến cả sức lực cũng dần cạn kiệt rồi. Chán nản ngồi tựa lồng một lát, cô đột nhiên nhớ ra gì đó rồi phấn khởi đưa tay phải khỏi lồng sắt gọi: “Bạch Ngư, ra đây đi.”
Quái ngư U Minh trì Bạch Ngư đang cư ngụ trong đồng hồ Sinh Tử lúc này vẫy đuôi bơi ra. Nó đang chuẩn bị biến hình thì U Tịch đưa tay lên miệng “suỵt”, sau đó nói nhỏ: “Đừng biến to, biến to ngươi sẽ bị phát hiện đó. Mau, mau đi tìm Đại Ngâu đến đây cho ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-nguyen-trang-mau/chuong-71.html.]
Bạch Ngư ánh mắt lo lắng nhìn U Tịch rồi mau chóng vẫy đuôi bơi đi. U Tịch vẫn ngồi bất động trong lồng sắt, cô cảm giác càng lúc càng lạnh đi. Một lát sau, Bạch Ngư quay lại, nó còn mang theo Đại Ngâu. U Tịch nhìn thấy Đại Ngâu thì vội đứng dậy, liều mạng nắm lồng sắt rung lắc: “Đại Ngâu, ngươi không sao chứ?”
Đại Ngâu vết thương lần trước vẫn chưa hề lành lại, thậm chí xương sườn còn lòi lõm thêm. U Tịch hai tay run mạnh, Diêm vương Địa Chí này vì muốn cô tin tưởng mà tạo ra vết thương của Đại Ngâu tàn nhẫn như thế. Nhìn m.á.u me kéo lê dưới sàn, U Tịch đập mạnh lồng sắt, gọi Đại Ngâu đến để cô khâu vết thương cho nó. Đại Ngâu không nói gì, đôi mắt nó hoàn toàn trống rỗng, từng bước lững thững về phía U Tịch. Bạch Ngư cũng bơi theo, nhưng Đại Ngâu còn cách lồng sắt tầm một mét thì đột nhiên co giật mạnh, giống như giẫm phải kết giới.
Đại Ngâu ngã xuống đất sùi bọt mép, chỉ qua mấy giây, nó đột nhiên bị thứ gì đó cuốn đi rồi quăng mạnh vào một vách tường gần đó. Đại Ngâu té xuống đất bất động, nó chảy thêm nhiều máu, vết thương ngày càng nghiêm trọng. U Tịch ra sức đập vào lồng sắt, vừa la hét: “Khốn nạn! Địa long, ngươi ra đây cho ta.”
Diêm vương Địa Chí lập tức xuất hiện ngay sau đó, bên cạnh hắn vẫn là con tiểu quỷ lúc ở trong căn phòng kia, trên tay nó vẫn bưng ly máu. Diêm vương Địa Chí đưa tay giật cửa lồng sắt, sau đó vào trong lồng, hắn đưa tay bóp lấy cằm của U Tịch: “Sao thế, chưa gì đã thấy nhớ ta rồi sao?”
“Tên điên!”
U Tịch còn tặng thêm một cái tát vào mặt Diêm vương Địa Chí kèm câu chửi. Diêm vương Địa Chí hừ một tiếng, hắn nhớ đến U Tịch dám nói hắn không bằng Ứng long. Sao cô dám nói như thế chứ? Cho dù hắn biết hắn đã làm U Tịch đau, nhưng chỉ cần nghĩ đến câu nói đó của cô thì hắn đã giận sôi. Vì thế sau khi hứng trọn cái tát của U Tịch, hắn đã hung bạo ném cô xuống đất.
Diêm vương Địa Chí phất tay gọi tiểu quỷ mang ly m.á.u vào lồng sắt. Tay phải hắn cầm lấy ly m.á.u sấn tới trước mặt U Tịch rồi ngồi xuống, tay trái bóp miệng cô đổ m.á.u vào. U Tịch ngậm chặt miệng, vì vậy mà Diêm vương Địa Chí càng bóp mạnh hơn. U Tịch buộc phải há miệng, ly m.á.u kia chảy hết vào miệng cô.
U Tịch sặc sụa mấy tiếng rồi im lặng, Diêm vương Địa Chí tưởng cô đã nuốt rồi. Nào ngờ hắn vừa ném cái ly đi thì U Tịch đã phun hết số m.á.u trong miệng ra thẳng vào mặt hắn. Diêm vương Địa Chí mặt mày khó coi hầm hập nhìn U Tịch, sau đó hắn đột nhiên nắm đầu cô lại gần, trực tiếp đưa miệng vào miệng cô.
Lại có thể vận khí ép m.á.u chảy ra từ miệng, Diêm vương Địa Chí này thật sự đã ra đến hạ sách. U Tịch đ.ấ.m cũng đấm, đá cũng đá rồi, cuối cùng vẫn phải nuốt số m.á.u của hắn vào bụng. Diêm vương Địa Chí chừng như khá hài lòng về việc hắn đã làm, hắn đưa tay lau m.á.u trên miệng cho U Tịch rồi thả cô ra. Sau đó hắn lau vệt m.á.u trên miệng hắn, vừa mới lau xong thì lại ăn thêm một tát nữa.
Diêm vương Địa Chí mặt mày vừa mới thoả mãn lại tiếp tục nhăn nhúm. Hắn giật lấy cánh tay của U Tịch, sau đó dùng ngón tay cứa một nhát. U Tịch giành giật cánh tay với hắn, Diêm vương Địa Chí đương nhiên thắng, hắn kéo cánh tay U Tịch đưa lên miệng, l.i.ế.m vệt m.á.u chảy ra từ vết thương kia.
“Xong rồi à?”
U Tịch không thèm rút cánh tay về, chỉ đờ đẫn hỏi. Diêm vương Địa Chí theo bản năng gật đầu, lập tức trở nên vô hại nhìn U Tịch. U Tịch vừa uống m.á.u của Diêm vương Địa Chí, hiện tại cô cảm giác cả người khó chịu đến đỉnh điểm. Lảo đảo đứng dậy vịn vào lồng sắt, cô nhìn về phía Đại Ngâu đang nằm bất động nói: “Có thể để ta khâu vết thương cho nó không?”