Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:24:17
Lượt xem: 125
Chương 55 (Đại chiến đèo Lộc Xuân)
Mặt nước vốn đang tĩnh lặng, hiện tại dâng trào dữ dội. U Tịch đạp gió bay lên trên, đứng ở một bên mép đá. Địa hình xung quang đều rung chuyển một đợt, từ trên trời đã mang theo xuống một quần mây. Cưỡi trên mây là một tốp Thiên binh Thiên tướng.
Đại Ngâu và Thiên Chí bên trên đang bám trụ để không bị té ngã, U Tịch cũng mắc roi Sinh Tử vào vách núi chống đỡ. Thiên binh Thiên tướng không nói lí lẽ, còn chưa chạm đất đã giương tên ra, hàng trăm mũi tên như sấm sét đổ dồn xuống chỗ U Tịch.
Thiên Chí nhoài người muốn nhảy xuống thì Đại Ngâu cản lại, sau đó cả hai ra sức đỡ tên giúp U Tịch. Thiên Chí chỉ dùng một tay, Tử Ly hoả đã bay ra như nuốt trọn tất cả mũi tên. Lại thêm mấy đạo sấm sét giáng xuống, bên dưới vang lên một tiếng nổ lớn. Sóng nước dâng lên sắp tới mỏm đá, khói bụi mịt mờ không nhìn thấy thứ gì. Đại Ngâu gọi vọng xuống một tiếng “chủ nhân”.
“Thiên tướng to gan, dám ra tay trước mặt bổn thần.”
Thiên Chí hai tay chắp sau, bay lên đối diện Thiên binh Thiên tướng mà lạnh giọng nói. Thiên binh tay cầm binh khí, không mấy hoà khí nói: “Ngươi lại là ai? Thiên vương lão thần có lệnh tiêu diệt Hắc Long Giao và kẻ hồi sinh nó. Những ai chống đối đều phải giết.”
“Để xem các ngươi g.i.ế.c nổi ta không!”
Thiên Chí vừa dứt lời thì Thiên tướng lại ra hiệu b.ắ.n tên xuống. Nhưng cùng lúc này nghe thấy một tiếng cựa quậy lớn vang lên. Bọn họ nhìn xuống vực thì thấy U Tịch đang dần bay lên, nhưng mà cô...đang đứng trên lưng Hắc Long Giao.
Hắc Long Giao một thân đen tuyền với bốn chân có móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt màu xanh lam đang cuộn người từ dưới vực bay lên. Những mũi tên b.ắ.n về phía nó đều bị phản ngược lại, Thiên binh vì vậy mà bị thương khá nhiều.
Một cảnh tượng đẹp mắt, U Tịch mặt mày lạnh tanh đang đứng trên lưng Hắc Long Giao, tay cầm roi Sinh Tử sắc nhọn. Hắc Long Giao vừa lên đến đã phun ra một đợt nước lớn, Thiên Chí và Đại Ngâu vội vã tránh ra một bên. Nước tràn tới đâu, cây cỏ lập tức hồi sinh đến đó, nhưng binh khí của Thiên binh Thiên tướng đều bị nung hết thành nước. Nhóm Thiên binh né kịp thì chỉ hỏng binh khí, kẻ né không kịp thì chính kẻ đó cũng bị nung thành nước.
Hắc Long Giao được thế lấn tới, chuyển mình phun thêm mấy trận nước, sau đó dùng đuôi càn quét hết đám Thiên binh Thiên tướng té khỏi vầng mây. U Tịch không khỏi nhịn cười, trong lòng nghĩ rằng Thiên vương lão thần não bị úng nước, sai lũ tép riu này xuống đấu với bọn họ.
Thiên tướng dẫn đầu lấy đà bay ra xa giẫm lên một vụn mây vỡ, sau đó giương cao trường thương trong tay hướng lên trời thu lôi vào. Cột thu lôi giống như thu hết sấm sét, chớp nháng rền vang cả một chốn.
U Tịch nhảy khỏi lưng Hắc Long Giao, sau đó thu roi bay về đứng lên mỏm đá cạnh Thiên Chí. Hắc Long Giao gầm lên mấy tiếng, nước dưới vực cuồn cuộn dâng lên. Thiên binh đem cột thu lôi của hắn hướng về phía Hắc Long Giao ra đòn. Hắc Long Giao gọi nước cuồn cuộn đánh trả, hai bên tương khắc đến mức ba người U Tịch phải lùi về mấy trăm mét để tránh đòn.
Sau một lúc giằng co, Thiên tướng bị phản đòn, cả người vừa ướt sũng vừa cháy đen té nhào về vụn mây rồi chống trường thương nôn ra một ngụm máu. Bên này Thiên Chí lập ra kết giới đỡ không để U Tịch và Đại Ngâu chịu vạ lây. Sau khi kết giới vừa thu lại, U Tịch lại bay về đứng bên cạnh Hắc Long Giao ở mép vực rồi nói với Thiên tướng: “Ngài không phải đối thủ của Hắc Long Giao, mau quay về nói với Thiên vương lão thần hãy quyết định khôn ngoan. Nếu như ngài ta còn để trận chiến năm xưa lặp lại, chắc chắn ngài ta lần này phải chôn cùng Thiên Địa rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-nguyen-trang-mau/chuong-55.html.]
“Bổn tướng quyết hy sinh vì sứ mệnh, vì chính nghĩa. Ngươi còn chẳng bằng súc sinh, không có quyền lên tiếng ở đây.”
Thiên tướng lấy tay lau máu, giọng điệu khinh thường nhìn U Tịch mà nói. Nhưng không may cho hắn, vừa nói xong thì đã bị ai đó cho một cú rồi té lộn nhào khỏi vụn mây xuống vực. Vụn mây giờ này đã tan tành như nước, chỉ nghe văng vẳng một tiếng ai nói: “Tự mình tìm chết!”
Giọng nói quen thuộc, U Tịch quay về sau tìm không thấy Thiên Chí đâu, quay lại đã thấy Thiên Chí bay lơ lửng ở chỗ Thiên tướng lúc nãy. Hắc Long Giao trợn đôi mắt xanh lam tức giận rồi cuộn người xuống vực, dùng râu kéo Thiên tướng kia lên, tạo một vùng nước cho hắn ở đó. Thiên tướng nằm bò trên vùng nước, kinh ngạc nhìn Thiên Chí hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”
“Ngươi không biết sao? Không nhận ra khí tức của bổn thần sao?”
Thiên tướng dùng mũi ngửi ngửi mấy cái, sau đó trên mặt hắn biến thành kinh ngạc lớn, run rẩy nói: “Ứng long Thiên Chí, đại Thiên tử?”
Thiên Chí quắc mắt nhìn Thiên tướng, bè dĩu nói: “Có mắt như mù, chỉ là một Thiên tướng bé nhỏ lại dám ở trước mặt bổn thần hỗn xược. Xem ra mấy ngàn năm nay kỉ luật của Thiên giới quả thật không ra gì.”
“Cho dù ngươi có là đại Thiên tử đi chăng nữa, ngươi hồi sinh là đại tội. Thiên vương lão thần vốn không cho phép ngươi hồi sinh.”
Thiên tướng ỷ lại bản thân mang theo Thiên lệnh chấp pháp, hiên ngang cho dù sắp c.h.ế.t cũng không xem Ứng long ra gì. Thiên Chí vẫn bộ dạng đằng đằng sát khí nói: “Thiên vương lão thần? Bổn thần là thần thú viễn cổ, do trời đất sinh ra, nếu như không phải thấu tình đạt lí, Thiên vương kia căn bản vai vế không thể sánh cùng bổn thần. Còn nữa, bổn thần không phải đã chết, ta chẳng qua chỉ dùng nguyên thần để phong ấn ác linh, bảo vệ chúng sinh. Hết thảy đều là do ta tự nguyện, các ngươi quản không nổi ta.”
“Giảo biện! Hôm nay cho dù thịt nát xương tan ta cũng phải hy sinh vì chính đạo.”
Thiên tướng lồm cồm đứng dậy, lại giơ cao trường thương chĩa về phía Thiên Chí. U Tịch đón gió lạnh của đồi núi, nở một nụ cười kì lạ rồi lẩm bẩm: “Chính đạo?”
“Chết đi, sau đó đến chỗ Thiên vương lão thần kêu oan. Nói là ngài ta đã hại c.h.ế.t ngươi.”
Thiên Chí cười lạnh lẽo, Tử Ly hoả rực cháy trên lòng bàn tay anh. Lúc này không biết Thiên tướng nhìn thấy cái gì, hắn càng thêm sợ sệt mà lắp bắp nói: “Thiên sát mệnh!”
Lửa kia trên tay Thiên Chí còn chưa búng ra, Hắc Long Giao đã bay tới trước mặt Thiên Chí ngăn cản. Ban đầu nó nhe nanh vơ vuốt hung tợn nhưng sau đó đột nhiên lại rên rỉ mấy tiếng rồi lùi về phía sau mấy bước mà quỳ hai chân trước xuống. Trước mặt Ứng long thần, Hắc Long Giao dị thú tu luyện thành không là gì cả. Thiên Chí hừ một tiếng, sau đó thu lại lửa rồi nói: “Nhường cho ngươi đó!”