Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:07:41
Lượt xem: 171
Chương 27 (Sự bạo lực của U Tịch)
“Làm sao có được Thiên Địa nhãn?”
Tiểu quỷ lắc đầu: “Tiểu nhân không biết. Nghe nói rất nhiều năm mới có người mở được Thiên Địa nhãn!”
U Tịch hung thần sát ý nhìn tiểu quỷ, như muốn ăn tươi nuốt sống nó mà nói: “Ngươi đúng là muốn c.h.ế.t rồi, gọi bổn toạ đến đây một chuyến công không. Sau này đừng để bổn toạ gặp lại ngươi. Thiên Địa thư gì đó không liên quan đến ta nữa. Thiên địa diệt vong thì có sao, liên quan gì đến ta?”
U Tịch quay lưng bỏ đi, nào ngờ bị con tiểu quỷ liều mạng nắm tay áo lôi lại. U Tịch bực dọc giơ tay siết cổ con tiểu quỷ, đến lúc nó không thể chịu nỗi nữa, cả người mềm oặt như tờ giấy cô mới ném xuống đất.
Nhưng nó vẫn không bỏ cuộc, vẫn bò theo chân U Tịch, khóc nhọc nói: “U Tịch hồn chủ, sở dĩ tiểu nhân không nói cho ngài là vì thời cơ chưa tới. Nhưng hiện tại trời đất sắp lâm nguy, không thể không gấp rút đọc được Thiên Địa thư. Tiểu nhân nhìn thấy tương lai của ngài, ngài là người mở được Thiên Địa nhãn...”
U Tịch dừng bước, nhưng đồng hồ Sinh Tử đã reo lên. Trời đã gần sáng, Quỷ Môn quan sắp đóng lại rồi.
Gà trống vang mấy tiếng, U Tịch cầm đen lồng thổi tắt rồi treo lên cửa, sau đó đi vào nhà. Vốn định về phòng ngủ một giấc như đi ngang qua phòng của Thiên Chí thấy còn sáng đèn. Cô đẩy cửa, thò đầu vào thấy Thiên Chí ngồi tựa một bên giường, Đại Ngâu và thầy Đỗ ngồi bên cạnh ép anh uống thuốc.
“Chuyện gì thế?”
U Tịch đi vào, đứng khoanh tay hỏi, thầy Đỗ không dám nhìn U Tịch mà nói: “Không hiểu vì sao nửa đêm phát sốt, nhưng cậu ta không chịu uống thuốc!”
U Tịch hết nói nổi, cô đi tới phất tay cho thầy Đỗ đứng dậy rồi để Thiên Chí ngồi tựa vào mình, sau đó lên tiếng dỗ đủ đường. Dỗ mãi một hồi mà Thiên Chí vẫn không chịu uống, thầy Đỗ bất mãn hỏi: “Yêu nữ, cô có được hay không đó?”
U Tịch hung bạo nhìn thầy bói Đỗ nói: “Ta đã thu phục biết bao nhiêu vong hồn rồi, chỉ một Lê Thiên Chí này có là gì đâu!”
“Khoác lác...”
Thầy Đỗ còn chưa nói hết câu đã thấy Thiên Chí nuốt viên thuốc cái “ực”. U Tịch một tay nắm đầu Thiên Chí ngửa ra, một tay kia nhét viên thuốc vào, còn không quên dọng dọng thêm mấy cái. Thầy Đỗ cứng họng, á khẩu còn Đại Ngâu bên cạnh cũng dựng hết lông lên, trợn to hai mắt. Đúng là một người phụ nữ rùng rợn.
Sáng hôm sau, Thiên Chí hết sốt, nhưng mặt anh sưng lên như mặt heo. U Tịch trầm tư, suy nghĩ rất nhiều về chuyện xảy ra dưới Địa phủ. Thầy Đỗ gồng mình ở lại Vô Tình cư của U Tịch, nhưng ông lúc nào cũng nấp sau lưng Thiên Chí.
U Tịch đến sở cảnh sát đòi tiền tìm xác, cô cùng với đội trưởng Lâm choảng nhau một trận. Vấn đề nằm ở tiền công của cô bị xén bớt, đội trưởng Lâm nói đó là tiền để dành anh cưới vợ.
U Tịch buổi tối đã thu nạp một âm hồn, sau khi xong xuôi cô đi ngủ một giấc. Thiên Chí và thầy Đỗ ngủ chung một phòng, chưa đến 12 giờ đêm thì anh bị đánh thức. Anh nghe thấy âm thanh như thứ gì đó đang cạp mấy chậu cây bên ngoài sân. Nó cứ cạp, cứ một lúc rồi im lặng. Thiên Chí thở phào kéo chăn định ngủ tiếp thì tiếng cạp ấy lại vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-nguyen-trang-mau/chuong-27.html.]
Thiên Chí lay lay thầy bói Đỗ: “Thầy Đỗ, thầy có nghe gì không?”
Thầy Đỗ ngáy một tiếng rõ dài, say ngủ như chết...
Thiên Chí cảm thấy như anh với nhầm cọng rơm cứu mạng rồi. Cái tiếng cạp ấy vẫn không dừng lại, nó đang cạp cái gì khác...nghe đến nhức tai. Giống như là đang cạp vách nhà? Vô Tình cư này của U Tịch hoàn toàn xây nên bằng gỗ, vì vậy rất có thể con ma này sắp cạp sập nhà rồi.
Thiên Chí cố trợn to hai mắt nhìn chăm chăm vào vách gỗ canh chừng. Tưởng rằng ở nhà của U Tịch sẽ không gặp phải mấy thứ này nữa. Ai ngờ cũng chẳng khá hơn là mấy, lúc ở trên đèo thì đêm nào cũng phải chiến đấu với oán hồn. Đêm qua miễn cưỡng không thấy thì sốt cả một đêm, còn bị U Tịch dùng bạo lực sưng cả mặt. Cái này giống như là dân công nghệ lại bị virus xâm nhập máy tính vậy.
Qua một lát, vách tường vẫn chưa bị cạp lủng, và tiếng cạp kia cũng im lặng. Nhưng Thiên Chí cảm thấy cơn lạnh từ đâu kéo đến, anh vừa nằm xuống đắp chăn thì điện thoại di động bên cạnh anh đột nhiên rung lên. Thiên Chí liếc nhìn điện thoại, màn hình hiển thị tám chữ “Xin lỗi, nhận diện khuôn mặt thất bại”.
Thiên Chí kêu lên thất thanh: “Có ma!”
Sau đó anh tung chăn ngồi dậy chạy thục mạng một đường đến tông cửa phòng của U Tịch. Thầy bói Đỗ đang trong cơn mê ngủ, ông nghe Thiên Chí vừa chạy vừa la như thế thì không còn lí trí gì nữa, ông cũng ngồi dậy chạy ra ngoài. Nào ngờ gặp ngay Đại Ngâu to đùng đen thui lù lù đứng trước cửa phòng thì ông cũng la làng rồi vấp phải Đại Ngâu mà té lộn cổ.
U Tịch đang ngủ ngon lành thì bị Thiên Chí một đường bay lên giường, cô theo bản năng ngồi dậy co chân đạp. Thiên Chí chịu một cú đó thì rơi thẳng xuống sàn, U Tịch chồm người nhìn theo hỏi: “Sao, sao thế?”
“Có ma, trong phòng có ma!”
“Chết tiệt!”
U Tịch nhảy xuống đất, không kịp đeo đồng hồ. Cô rảo bước khỏi phòng đến phòng Thiên Chí, nhưng chỉ giữa đường đã gặp một luồng âm khí bay vút qua. U Tịch xoay người, dùng dị năng trong bàn tay hút luồng âm khí ném vào trong vách. Đại Ngâu giẫm lên thầy Đỗ, nhảy qua ngoạm lấy luồng âm khí đó.
Chỉ là một con ma nhỏ nghịch ngợm, không biết là ai đã vô tình mở cửa rào không đóng để nó lọt vào đây. U Tịch xách con ma nhỏ ném luôn vào trong phòng tiếp khách. Thầy Đỗ và Thiên Chí đoàn tụ, nhưng thầy Đỗ chẳng nhìn thấy ai. Cho đến khi ông nhìn thấy U Tịch từ từ xuất hiện dần dần trên đôi giày đỏ từ chân tới đầu thì ông ngất xĩu.
U Tịch dặn dò Đại Ngâu giao âm hồn cho Âm Sai, cô đứng nhìn thầy Đỗ nằm bẹp dưới sàn mà tâm trạng vô cùng tốt. Cô ngồi xổm xuống đối diện Thiên Chí, nham nhở nói: “Sao thế, muốn ngủ trên giường của ta đến vậy à?”
“Còn lâu, cô nghĩ mình là ai hả?”
Thiên Chí không thích nhìn U Tịch nhẫn tâm như thế, nên anh rất không vui trả lời. Nào ngờ U Tịch trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, cô lập tức đứng phắt dậy phủi váy, giọng điệu khinh khỉnh nói: “Ngày mai các người hãy cút khỏi nơi này đi. Đã cho các người ở nhờ mà còn muốn lên giọng à!”
Đại Ngâu đang canh giữ trong phòng tiếp khách, nó rướn cổ nhìn ra rồi nghĩ thầm “Đáng đời!”