Giọng cảnh sát Chu trầm xuống: “Anh  nợ xã hội đen hai trăm vạn, cô   ?”
 kìm nước mắt, lắc đầu. Trước đây     phát tài ,  giờ  nợ cho vay nặng lãi ?
Cảnh sát Chu tiếp tục : “Anh  vẫn luôn chơi cờ b.ạ.c online.”
Không ngờ đó  là cái cách Trương Gia Minh  là phát tài. Lúc đó   bảo  đầu tư hai mươi vạn để khởi nghiệp,  ngờ  trở thành tiền đ.á.n.h bạc của  .
Theo lời khai của chủ quán, tối hôm đó Trương Gia Minh đến quán và gọi một suất ăn cá nhân. Anh  ăn  nửa chừng thì đột nhiên ôm bụng kêu đau, đập bàn đòi gặp chủ,  là “nguyên liệu  tươi, ăn  đau bụng”.
Nhân viên xin   ,   thừa lúc hỗn loạn xông thẳng  bếp và   kiểm tra vệ sinh.
 nghẹn ngào: “Nếu    tiền,   thể cho   mà?”
Trong phòng thẩm vấn  yên tĩnh, chỉ  tiếng  nức nở. Ngay khi  sắp sụp đổ, cảnh sát Chu đột nhiên chất vấn : “Sự thật  đúng như  ? Rõ ràng Trương Gia Minh   camera giám sát, tại   công khai  hạ độc? Vì  ban đầu cô  mua căn nhà  với giá cao hơn thị trường ba mươi vạn? Chỉ vì thích ?”
5
Những câu chất vấn của cảnh sát Chu càng lúc càng nặng nề, khiến màng nhĩ của  căng lên.
Quả thật lúc đó   mua căn nhà trong khu  với giá cao hơn thị trường ba mươi vạn.  điều đó  thể  lên điều gì?
 cảm thấy  tủi , giọng   ngừng run rẩy: “  thích môi trường của khu , tầng và hướng của căn nhà  cũng  ưng ý.  chỉ là một   văn học mạng, chỉ  sống thoải mái một chút, về giá nhà cửa thì  cũng   khái niệm gì. Như  cũng sai ? Còn về Trương Gia Minh,  cũng  hiểu tại      như ...”
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu , mắt  trợn tròn, che miệng .
Cảnh sát trẻ tuổi sốt ruột : “Cô đừng  cố ý   vẻ bí ẩn nữa! Có gì thì  rõ !”
Anh  hung dữ quá,  vô thức rụt    khẽ : “Có khi nào Trương Gia Minh  bỏ bùa  ? Nếu      ngu ngốc đến mức  chơi với  phụ nữ chia bài xinh  chứ?”
Cảnh sát trẻ tuổi rõ ràng    chọc giận, dùng sức gõ mạnh xuống bàn: “Cô nghiêm túc một chút! Bây giờ đang  chuyện về án mạng,   để cô  mấy thứ mê tín dị đoan đó!”
 sợ đến nỗi run cả .
Cảnh sát Chu  đổi sắc mặt, đặt một tấm ảnh xuống bàn.
Tấm ảnh   ố vàng. Trên đó là hai cô gái mặc đồng phục học sinh, cô gái bên trái buộc tóc đuôi ngựa, mắt cong cong. Là  hồi trung học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/loi-nguyen-giet-chet-hang-xom-trom-do-an-cua-toi/chuong-3.html.]
Cảnh sát Chu  cúi  về phía , ngón tay đặt lên khuôn mặt của cô gái còn  trong ảnh: “Đây là ai? Cô  quen ?”
Có lẽ ánh đèn sợi đốt trong phòng thẩm vấn quá chói,  lẽ  quá lâu   ngủ ngon, mắt   nhức mỏi: “Đây là ảnh từ mười mấy năm  ... Không nhớ nữa… Chắc là bạn học của ?”
Cảnh sát Chu nâng cao giọng, từng chữ một : “Cô  tên là Trần Viên Viên, cô thật sự  còn chút ấn tượng nào ?”
6
“Theo   , cô  là bạn cùng bàn thời trung học của cô.”
Ký ức dường như  kéo về mười ba năm .
Phòng thẩm vấn  mắt biến thành chiếc bàn gỗ trong lớp học cấp hai,  đang  bò  bàn  tiểu thuyết.
Một cô gái tóc ngắn ghé sát , mắt lấp lánh: “Nữ chính   ngầu quá,    thể cho cô  đ.á.n.h thêm mấy tên phản diện ? Tớ  trở thành nữ hiệp như cô , ân oán phân minh, hành tẩu giang hồ!”
Cô  là độc giả duy nhất của ,  nào cũng  kỹ từng trang tập của  và còn để  lời nhắn ở những chỗ trống “Đoạn  nữ chính báo thù cho bạn  thật cảm động”, “Tên phản diện  độc ác quá,    nhất định  cho   gặp chuyện xui xẻo nhé”...
Có   than thở với cô  rằng: “Lại  tòa soạn tạp chí từ chối ,  ai thích những gì  ”, cô  nhớ   nhảy dựng lên: “Tớ thích mà! Sau   thành đại gia, tớ sẽ là fan  một của !”
Giờ đây, khuôn mặt đó trong đầu  dần trở nên mờ nhạt như  phủ một lớp sương mờ.
Đã bao nhiêu năm   gặp cô  ?
Suy nghĩ  ánh sáng chói chang trong phòng thẩm vấn kéo về,  giả vờ như chợt tỉnh ngộ: “ !  nhớ  ,  thì ? Bây giờ cô  thế nào ?”
Giọng cảnh sát Chu đầy vẻ thăm dò: “Cô   tự sát ba năm , cô   ?”
 vuốt ve ngón tay, mắt  về phía trần nhà xa xăm, vô cùng kinh ngạc: “Tự sát? Không , chúng   cắt đứt liên lạc từ lâu , tại   tự sát chứ?”
Rõ ràng cô    rằng cô   sống đến chín mươi chín tuổi và sẽ đợi  kiếm thật nhiều tiền để b.a.o n.u.ô.i cô ...
Ánh mắt cảnh sát Chu sắc bén: “Hàng xóm của cô  tên là Lý Cường, cũng chính là nạn nhân trong vụ án 403  . Cô nghĩ tất cả những chuyện  thực sự là trùng hợp ?”
 bật  thành tiếng, xòe tay , giả vờ bất lực: “Nếu  thì  chứ? Anh cảnh sát, mặc dù   tiểu thuyết trinh thám nhưng   nhát gan, bình thường cũng  dám xem phim kinh dị nữa là. Anh cho rằng  sẽ như trong tiểu thuyết mà  báo thù? Chưa  đến chuyện   thực tế, hơn nữa Trần Viên Viên  tự sát,   lý do gì để g.i.ế.c  chứ? Chẳng lẽ cái c.h.ế.t của cô   uẩn khúc?”