Lôi Kéo - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:32:29
Lượt xem: 50
Đinh ——
Thang máy đến rồi.
Lâm Thanh Nhạc nhờ vào một chút lý trí còn sót lại, không nằm úp lên lưng Hứa Đinh Bạch, loạng choạng đi vòng qua anh vào thang máy.
"Tớ tự đi được..."
Hứa Đinh Bạch đứng thẳng dậy, đành phải đi vào cùng cô: "Không cho tôi cõng, vậy cậu vịn vào tôi đi."
"Hả?"
Hứa Đinh Bạch chìa tay ra trước mặt cô, "Vịn tôi."
Lâm Thanh Nhạc cúi xuống nhìn vài giây, chậm rãi vươn tay nắm ống tay áo của anh: "Cảm ơn..."
Thang máy đi xuống đến sảnh chính.
Cảm giác chóng mặt lúc nãy khiến cho Lâm Thanh Nhạc bắt đầu cảm thấy cả người cô đều không ổn, sau khi bước lên vài bước, lúc đầu cô chỉ níu lấy áo của anh, còn bây giờ thì hai cánh tay của cô hoàn toàn túm lấy cánh tay của anh.
Ừm... Còn đỡ hơn là bị ngã.
Lâm Thanh Nhạc đi loạng choạng, đôi khi Hứa Đinh Bạch còn phải đỡ cô.
"Để tôi cõng cậu đi."
"Không không không, không cần đâu!"
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn cô: "Ở đây không phải công ty, không ai biết cậu là ai đâu."
"Vậy, vậy cũng không được!" Cô kiên cường tiếp tục bước đi.
Hứa Đinh Bạch vẫn luôn chú ý cô, nhìn một lúc, anh cảm thấy hình ảnh trước mặt có hơi quen thuộc.
Cô cứ túm lấy cánh tay của anh như vậy, lung la lung lay, cẩn thận bước từng bước... Dường như ở trên mặt tuyết rất nhiều năm về trước, cô cũng như thế này.
Lúc đó anh không nhìn thấy, chỉ có thể mường tượng trong đầu hình ảnh lúc đó.
Mà bây giờ... Hứa Đinh Bạch khẽ cười.
Quả nhiên là rất giống chim cánh cụt, vừa ngốc nghếch... lại còn đáng yêu.
Lúc đi ra khỏi khách sạn, người tài xế đang chờ ở đó. Nhìn thấy hai người ra thì vội vàng mở cửa xe.
"Khoan... đợi chút đã!" Cả người Lâm Thanh Nhạc đều ngốc trệ, sau đó vội vàng nhìn xung quanh, sau khi thấy có một thùng rác ở cách đó không xa, cô bỏ tay đang níu Hứa Đinh Bạch ra, nhanh chóng chạy sang bên kia... một cách loạng choạng, chạy lảo đà lảo đảo.
Mà cô chạy đi thật sự quá bất ngờ, sau khi Hứa Đinh Bạch phản ứng kịp lập tức nói: "Cầm nước và khăn giấy đến đây!"
Tài xế gật đầu liên tục, chạy vào trong xe lấy.
Sau khi Hứa Đinh Bạch nhận lấy, anh bước nhanh đến chỗ Lâm Thanh Nhạc đang đi về hướng thùng rác.
Chân mày anh khẽ nhíu, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
"Cậu cách xa tôi ra một chút..." Lâm Thanh Nhạc vốn đã rất khó chịu, nhưng còn nhớ rõ một việc, là bây giờ mình đang cực kì nhếch nhác chẳng ra sao, nên không muốn Hứa Đinh Bạch xích lại gần như thế!
Hứa Đinh Bạch giống như không nghe thấy, rút ra khăn tay lau miệng cho cô, sau đó vặn nắp chai nước ra: "Súc miệng đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-97.html.]
Lâm Thanh Nhạc cầm lấy, tùy tiện súc miệng vài lần.
Hứa Đinh Bạch: "Còn muốn ói không?"
Lâm Thanh Nhạc lắc đầu.
"Vậy để tôi đỡ cậu."
Lâm Thanh Nhạc đỡ cánh tay của anh, nhưng mà lúc đứng lên lại không nổi, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Hứa Đinh Bạch nhét khăn giấy và bình nước vào trong lòng cô: "Cầm lấy đi."
Vừa dứt lời, anh cúi người, bế cô lên.
Lâm Thanh Nhạc chợt bay lên không trung, theo bản năng ôm lấy bình nước trong lòng mình: “Không, không được!”
“Không thể bế luôn sao?” Hứa Đinh Bạch cúi đầu nhìn cô.
“Đúng vậy…”
Hứa Đinh Bạch cười lạnh, “Để cậu tự đi thì đi đến trời sáng còn chưa đến chỗ xe.”
“…”
____
Rượu vang đỏ có tác dụng khá chậm, sau khi ngồi vào trong xe, đầu Hứa Đinh Bạch cũng bắt đầu đau.
Xe chạy về hướng khách sạn của bọn họ, anh mở chăn lông ra, trùm lên người Lâm Thanh Nhạc kế bên anh.
Lâm Thanh Nhạc: "Không cần đắp... Tớ nóng."
Tay anh bị cô đẩy ra, Hứa Đinh Bạch đành phải nói với tài xế: "Làm phiền anh tăng nhiệt độ máy điều hòa lên cao một chút."
"À, được rồi."
Cả người Lâm Thanh Nhạc đều vùi vào trong góc, cô mở mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, nhưng chỉ một lúc, đột nhiên cô nâng cánh tay lên ngửi: "Thối..."
Hứa Đinh Bạch xoay qua nhìn cô: "Gì cơ?"
Lâm Thanh Nhạc nhíu mày: "Có phải tớ thối lắm không?"
Hứa Đinh Bạch nghiêng người sang, kiểm tra sơ qua một lúc mới nói: "Không có nôn dính lên người, cậu yên tâm đi."
Nhưng Lâm Thanh Nhạc lại cảm thấy xung quanh vương vấn một mùi kì lạ, kiên trì nói: "Thối…”
"Thối thật đấy, thùng rác... Thật là khó ngửi..."
"Không có thối."
"Có mà..." Lâm Thanh Nhạc đột nhiên ngồi thẳng lên, dựa sát vào người anh, "Cậu ngửi thử đi, ngửi đi... Thối thật mà!”
Cô đột nhiên dựa lại gần, gần như ngã vào người anh.
Hứa Đinh Bạch mím môi, kiềm chế dìu lấy cô: "Không thối, ảo giác của cậu đấy."
"Rõ ràng là có mà! Lỗ mũi của cậu bị hỏng rồi đúng không..." Lâm Thanh Nhạc mơ màng, vừa khó hiểu vừa đồng cảm nhìn anh.