Lôi Kéo - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-08-12 23:39:01
Lượt xem: 53
Dương Dương và Hạ Tuyền đã ở bên nhau một tuần rồi, cả hai rất hợp nhau và cũng rất hòa hợp.
Vào hôm nay, Hạ Đàm đến khu căn cứ chó dẫn đường Thị Minh.
“Hiểu Nghê, cảm ơn cô rất nhiều, dạo gần đây em trai của tôi rất vui.”
Đổng Hiểu Nghê nói: “Cảm ơn cái gì chứ, đây là điều tôi nên làm mà, ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh vì đã quyên góp cho căn cứ của chúng tôi mới đúng.”
Hạ Đàm nói: “Được rồi được rồi, tôi cũng chỉ làm những việc tôi nên làm thôi.”
Hai người đi ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện.
Khi đi đến sân huấn luyện, Hạ Đàm dừng lại và nhìn về một bóng người đang chơi đùa với chó cách đó không xa.
Hôm nay cô gái đó mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jean nhạt màu, dáng điệu uyển chuyển, nụ cười rạng rỡ, có lẽ vì để tiện chơi với chú chó nên cô đã cột mái tóc dài thành tóc đuôi ngựa, trông cô thật tràn đầy sức sống khi tung tăng vui đùa.
“Thanh Nhạc.” Đổng Hiểu Nghê hô về phía bên đó.
Lâm Thanh Nhạc nghe thấy liền đi tới, thấy hai người liền gạt bỏ mọi chuyện qua một bên, cô đi tới nói: “Anh Hạ, hôm nay anh cũng đến à.”
Đổng Hiểu Nghê nói: “Hôm nay anh ấy đến là để đăng ký quyên góp đấy.”
Lâm Thanh Nhạc cười nói: “Cảm ơn anh.”
Hạ Đàm có chút ngại ngùng: “Không... không có gì.”
Đổng Hiểu Nghê nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tớ đi làm chút việc.”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Đi đi, mà này, chó của khu hai vẫn chưa uống nước đó.”
“Biết rồi.”
Chỉ còn hai người đứng ở đây, Lâm Thanh Nhạc vừa chạy đến nên có hơi mệt, cô liền ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh.
Hạ Đàm cũng vội vàng ngồi xuống theo: “Cô không phải là tình nguyện viên sao, sao hôm nay lại ở đây vậy?”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Cái này à... gần đây tôi đang đợi việc làm nên khá rảnh rỗi, về cơ bản thì ngày nào tôi cũng ở đây cả.”
“Đợi việc làm sao? Cô đã từ chức rồi à?”
“Ừm.”
“Cô làm công việc gì vậy? Ồ, có tiện hỏi không?”
“Có gì mà không tiện chứ.” Lâm Thanh Nhạc cười nói, “Trước kia tôi làm việc ở công ty quảng cáo Kim Nặc, làm ở bộ phận kế hoạch.”
“Cô là nhân viên bộ phận kế hoạch của công ty quảng cáo Kim Nặc sao? Đó là một công ty lớn trong ngành quảng cáo ở trong nước đó.” Đôi mắt của Hạ Đàm bỗng sáng lên, “Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu muốn cô có thể nộp hồ sơ vào công ty chúng tôi. Công ty chúng tôi mới lấn sang thị trường trong nước, nên cần những nhân tài về mảng kế hoạch.”
Lâm Thanh Nhạc nhận lấy tấm danh thiếp của anh ta: Aurora Home, phó tổng giám đốc: Hạ Đàm.
“Aurora Home... có phải thương hiệu đồ gia dụng thông minh rất nổi tiếng ở châu Âu không?”
“Cô cũng biết sao, tôi còn nghĩ trong nước có thể còn chưa tạo được tiếng vang gì.”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Lúc trước tôi từng làm kế hoạch quảng cáo cho một công ty trang trí nội thất và đồ gia dụng trong nước, lúc đó bọn họ yêu cầu là phải làm giống với phương châm cơ bản của nhãn hiệu các anh, vì vậy lúc đó tôi có biết một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-78.html.]
“Hóa ra là như vậy.”
“Không ngờ rằng các anh lại sắp mở ở Trung Quốc.”
“Nó đã đi vào hoạt động rồi, các cửa hàng ở đô thị loại một đã thành lập xong, còn trụ sở chính của công ty ở Trung Quốc thì được đặt tại thành phố này.”
Lâm Thanh Nhạc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Vậy thì lần sau có thể đi dạo rồi, tôi khá thích loại cửa hàng trang trí nội thất gia đình vừa đẹp vừa thông minh như thế này.”
“Vậy thì hoan nghênh cô đến đó.”
——
Sau khi Hạ Đàm rời đi, Đổng Hiểu Nghê lại quay trở lại.
“Sao rồi?”
Lâm Thanh Nhạc khó hiểu hỏi: “Sao là sao?”
“Tớ nói Hạ Đàm đó đấy, người ta mới 29 tuổi mà đã đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc của một công ty lớn rồi. Học thức và năng lực của anh ấy rất cao, gia đình lại còn rất giàu có, hơn nữa tớ thấy tính cách cũng tốt.”
Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Cậu đang điều tra dân số sao?”
“Cái gì chứ, đó là tớ muốn tìm một chủ nhân mới cho Dương Dương, không phải mười tám đời tổ tông nhà anh ấy đều cần phải biết sao.” Đổng Hiểu Nghê nói, “Tớ nghĩ hai người cậu trông rất xứng đôi đó, chỉ chênh lệch vừa đúng bốn tuổi mà thôi, anh ấy vừa có ngoại hình vừa có tài, còn cậu thì cũng vậy. Cho nên tớ muốn giới thiệu cho cậu. Này, lúc nãy hai người vừa nói gì vậy?”
“Giới thiệu cái gì chứ, cậu đừng nghĩ linh tinh, chúng tớ chỉ nói một chút chuyện về công việc thôi, anh ấy nói tớ hãy nộp hồ sơ vào công ty của anh ấy.”
“Chỉ nói chuyện này thôi sao? Thật là nhàm chán.” Đổng Hiểu Nghê nói, “Người này bị cái gì vậy, tìm nhân tài mà cũng tìm đến chỗ mình sao?”
Lâm Thanh Nhạc liếc cô ấy và nói, “Đúng vậy, ai bảo chỗ cậu có nhiều nhân tài đến vậy.”
“Đúng thế.”
“Được rồi, tớ còn có chuyện phải làm, tớ đi trước đây.”
“Ồ, thôi được rồi.”
Lâm Thanh Nhạc trở về nơi ở của mình, sau khi tắm rửa xong, cô bật máy tính lên và ngồi vào bàn làm việc.
Nói thẳng ra cô đã chờ việc làm ba tháng rồi, quả thực đó là một khoảng thời gian khá dài. Mặc dù khoản tiền gửi tiết kiệm trước đó vẫn còn dư, nhưng cô cũng không thể tiếp tục sống như thế này được nữa.
Lâm Thanh Nhạc mở trang web tuyển dụng và những tin nhắn mà những người tuyển nhân sự gửi cho cô trước đó... Sau khi nhìn qua một lượt, cô cầm tấm danh thiếp mà Hạ Đàm đã đưa cho cô khi ở khu căn cứ.
Một công ty lâu đời rất hùng mạnh ở châu Âu, với sự gia nhập của nó vào Trung Quốc bây giờ, nếu muốn mở cửa thị trường Trung Quốc thì còn cần phải có rất nhiều không gian để phát triển.
——
Hạ Đàm khi rời khỏi khu căn cứ chó dẫn đường liền lái xe trở về công ty.
Sau khi lên thang máy đến phòng họp, anh ta nhìn thấy một vài đồng nghiệp đang trò chuyện rất sôi nổi ở bên trong.
“Nói chuyện gì mà rôm rả quá vậy, không ai làm việc hết sao?”
“Hạ tổng, haiz, chúng tôi mới vừa họp xong một cuộc họp dài, đang nghỉ ngơi mà.”
Tính cách của Hạ Đàm rất hoạt bát, lại thân thiện với người khác, nên không có cảm giác xa cách gì với tất cả cấp dưới, anh ta thản nhiên bước vào hỏi: “Mọi người vừa rồi nói ai vậy? Hứa tổng thân yêu của chúng ta lại xảy ra chuyện gì sao, cậu ta nổi cáu với mọi người nữa à?”