Lôi Kéo - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:13:47
Lượt xem: 41
Nhưng ai ngờ cho tới giữa trưa hôm nay nhiệt độ đột nhiên xuống thấp.
Anh ta đi vào tiệm cà phê mua một ly cà phê, chuẩn bị cứ như vậy mà trở về.
Nhưng khi đang trở về, đột nhiên thấy được bến xe buýt cách đó không xa có người đang cãi nhau…
Anh ta cũng nhàn rỗi nhàm chán, cho nên đứng lại hóng chuyện.
“Nó là chó dẫn đường, không phải thú cưng, nó có thể ngồi xe buýt.”
“Thế cũng không được, chó lớn thế này, trong xe còn nhiều người như vậy, nó cắn người thì làm sao bây giờ!”
“Nó sẽ không cắn người, nó đã trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, nó…”
“Không được không được, cô đừng đi lên, cũng đừng chặn đường, người phía sau còn chưa lên xe đâu, cô đừng làm chậm trễ thời gian của người khác.”
…
Hạ Đàm vốn chỉ là muốn xem một chút thôi, lại nghe đối thoại giữa cô gái mang kính râm đang dắt chó cùng người tài xế.
Anh ta bước đến gần, nhìn về phía con Labrador bên người cô gái.
Đúng là chó dẫn đường.
Ánh mắt Hạ Đàm sáng lên, vừa định đi qua nói chuyện với tài xế thì cô gái kia đã lui ra.
Người bên ngoài ùa lên, cửa xe buýt đóng lại, nghênh ngang rời đi.
Bước chân của Hạ Đàm cứng lại, nhíu mày nhìn về phía cô gái đang đứng tại chỗ.
“Tiểu Du, không sao đâu, chúng ta không lên xe, tiếp tục đi về phía trước thôi.” Cô gái hơi cúi người nói chuyện với chú chó dẫn đường, giọng nói rất nhẹ mà cũng rất dịu dàng.
Tiếp theo, cô gái theo hướng chó dẫn đường đi về phía trước.
Hạ Đàm không có ý nghĩ muốn quay trở lại công ty, quyết định đi theo phía sau.
Anh ta đi ở phía sau cách cô gái không xa, anh ta nhìn chú chó dẫn đường dẫn theo cô gái vòng qua chướng ngại vật, chờ đèn đỏ, xác định phương hướng… Nó rất ôn hòa, cũng rất ngoan.
Hạ Đàm cũng không biết đã đi theo bao lâu, sau lại gặp một cái đèn đỏ, anh ta nhìn thấy cô gái kia cùng chó dẫn đường đều ngừng lại.
Anh ta đi qua, đứng ở bên cạnh bọn họ.
Anh ta rũ mắt nhìn chú chó kia… Thật ngoan.
Hạ Đàm duỗi tay, muốn sờ nó.
“Tiên sinh, đừng đụng vào nó.”
Đột nhiên, cô gái kia quay người về phía anh ta.
Hạ Đàm sửng sốt, có chút kinh ngạc mà nhìn vào cô.
“Cô…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-74.html.]
“Chó dẫn đường đang làm việc không được vuốt ve quấy nhiễu, cảm ơn ngài.”
“Thật xin lỗi, tôi không biết…” Hạ Đàm vội vàng nói xin lỗi, lát sau nhịn không được nhìn lên kính râm trên mắt cô, “Cô biết tôi vừa rồi muốn làm cái gì sao?”
Cô gái gật đầu, tháo kính râm xuống: “Tôi nhìn thấy được.”
Hạ Đàm không nghĩ tới sau kính râm lại là một đôi mắt rất xinh đẹp, đôi mắt đào hoa sáng đẹp, hơn nữa làn da của cô gái trắng nõn cùng gương mặt xinh đẹp, tháo kính râm xuống, có thể nói là đẹp đến làm cho người ta kinh ngạc.
Cô gái khách khí mà cười nhẹ: “Thật ngại quá, tôi đang thí nghiệm với Tiểu Du, nó còn đang trong thời gian huấn luyện.”
Hạ Đàm ho nhẹ, thu hồi tầm mắt: “Cô là huấn luận viên cho chó dẫn đường sao?”
“Cũng không hẳn là thế.” Cô giải thích, “Bạn của tôi đang huấn luyện một con khác, bởi vì tôi trước kia đã l.à.m t.ì.n.h nguyện thời gian rất lâu, có kinh nghiệm, cho nên hỗ trợ thí nghiệm một chút.”
“Hoá ra là như vậy, cho nên đây chỉ là kiểm tra coi chó dẫn đường làm sao để chỉ dẫn cô trở về căn cứ.”
Cô gái có chút ngoài ý muốn: “Anh biết sao?”
Hạ Đàm nhìn cô, không rời mắt được: “Thành phố chúng ta có một căn cứ huấn luyện, em trai tôi trước kia có xin một con ch.ó dẫn đường, đang chờ xếp hàng, nhưng nghe nói sắp được rồi.”
Cô hiểu rồi: "Hy vọng em trai anh sớm có được nó.”
“Ừm, cảm ơn.”
Đèn đỏ đang đếm ngược, cô gái mang kính râm lên rồi nhắm hai mắt lại: “Tôi còn phải tiếp tục, hẹn gặp lại.”
Hạ Đàm: “…Hẹn gặp lại.”
Cô gái đi rồi, Hạ Đàm nhìn bóng dáng cô thật lâu vẫn không xoay người.
Leng keng ——
Di động đột nhiên vang lên.
Hạ Đàm bắt máy.
“Cậu đang ở đâu?” Người bên kia điện thoại hỏi.
“Tôi ra ngoài ăn một bữa cơm.”
“Cơm trưa của cậu không phải đều đưa tới văn phòng sao?”
Hạ Đàm cười: “Ai da, tôi ngồi cả buổi sáng sắp mệt c.h.ế.t rồi, Hứa tổng thân yêu à, tôi có thể ra ngoài đi dạo hay không?”
“Cậu đang ở chỗ đường vòng xoay số năm à?”
“Không đến mức đó, chỉ là ở trên đường gặp một người nên làm chậm trễ thời gian.”
“Ai?”
“Cái này à… là một cái cô gái đặc biệt xinh đẹp.”
Người bên kia trầm mặc hai giây: “Thần kinh, trở về đây.”