Lôi Kéo - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-08-11 20:56:36
Lượt xem: 46
Lâm Thanh Nhạc nhíu mày: “Hứa Đinh Bạch thừa nhận? Đêm đó em không ở nhà cậu ấy, cậu ấy thừa nhận cái gì?”
Dương Đằng: “Em có ở hiện trường.”
“Sao có thể... Đêm đó đúng là em có ở trong đám nhà đó, nhưng lúc đó em đang ở nhà bà Khương, không biết lúc ấy nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì.”
Dương Đằng hơi sửng sốt: “Em ở nhà bà Khương làm gì?”
“Bà Khương có tật đau lưng từ lâu, thỉnh thoảng em sẽ đến mát xa giúp bà ấy.” Lâm Thanh Nhạc liếc mắt: “Nhưng nếu đêm đó em biết chuyện nhà Hứa Đinh Bạch thì nhất định sẽ lên tầng tìm cậu ấy. Nghe nói cậu ấy lại bị ba đánh phải không, nếu em biết, chắc chắn em sẽ dẫn cậu ấy đi...”
Hốc mắt cô gái đỏ lên, nước mắt đầm đìa.
Một cảnh sát khác kéo Dương Đằng, ý bảo anh ta nói nhẹ nhàng thôi.
Thật ra anh ta không tán thành đến đây, bởi vì việc này vừa nhìn đã biết thế nào, cuộc sống của Hứa Hoành Thành tất cả đều không như ý, tinh thần hoảng loạn, không muốn bản thân phải chịu đựng nữa là điều rất bình thường. Hơn nữa chuyện ông ta bạo hành là thật, khi bọn họ nhìn thấy những vết thương trên người Hứa Đinh Bạch thì cả người bọn họ đều ớn lạnh.
Nhưng Dương Đằng có tiếng là phân cao thấp, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất anh ta đều không bỏ qua, không ai cản được.
“Cảnh sát, tôi nghĩ hai vị thật sự đã hiểu lầm cái gì rồi, Thanh Nhạc là đứa trẻ rất tốt.” Chủ nhiệm lớp ở một bên nhìn, không nhịn được nói: “Thành tích em ấy tốt, tính tình cũng tốt, rất ngoan, sẽ không liên quan đến vụ án đó đâu.”
Hiện tại cũng không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh hai đứa trẻ vị thành niên Lâm Thanh Nhạc và Hứa Đinh Bạch làm chuyện gì đó với Hứa Hoành Thành.
Nhưng lại có rất nhiều chứng cứ chứng minh Hứa Hoành Thành làm chuyện gì đó với Hứa Đinh Bạch.
Vụ án đến đây, quả thật vừa xem là hiểu ngay.
Lâm Thanh Nhạc: “Chú, hiện tại Hứa Đinh Bạch có khỏe không? Cậu ấy ở đâu?”
Dương Đằng khép hồ sơ lại, nhìn ánh mắt sốt ruột quan tâm của cô gái trước mặt thì cũng mềm lòng: “Bệnh viện, vết thương của cậu ấy đã đỡ hơn rồi.”
....
Chờ hai vị cảnh sát đi rồi, Lâm Vũ Phân nói cảm ơn với chủ nhiệm lớp sau đó dẫn Lâm Thanh Nhạc ra ngoài.
Lâm Vũ Phân không đưa Lâm Thanh Nhạc về lớp học, mà dẫn cô đi ra khỏi trường.
“Mẹ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-68.html.]
“Cùng mẹ ra ngoài! Về nhà!”
Lâm Vũ Phân xanh mặt túm cô ra ngoài, bắt taxi rồi đẩy cô vào.
Dọc đường đi, Lâm Vũ Phân không nói lời nào.
Mãi đến khi vào nhà, bà khoá cửa lại rồi mới run rẩy chỉ vào cô: “Con nói xem, rốt cuộc tại sao con lại thế này hả?”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Mẹ, chuyện cần nói con đã nói với cảnh sát rồi, chuyện chính là như vậy. Những chuyện khác con sẽ nói với mẹ sau, hiện tại... Con có thể đến bệnh viện hay không?”
“Con đến bệnh viện làm gì? Hả?” Lâm Vũ Phân chợt bùng nổ: “Con còn dám đi tìm tên nhóc họ Hứa kia sao!”
“Cậu ấy bị thương, một mình ở bệnh viện...”
“Lâm Thanh Nhạc, có phải con điên rồi không? Con coi lời mẹ nói đều là gió thổi ngoài tai đúng không? Con lừa mẹ lâu như vậy, nếu hôm nay không có người gọi mẹ đến, nếu mẹ không hỏi! Mẹ cũng không biết con lại gần gũi với một đứa con trai đến như thế! Mỗi tuần con nói đi thư viện nhưng thật ra đều đi tìm nó chứ gì! Học tập thì con không học? Mới tuổi này mà đã đòi yêu đương?”
Lâm Thanh Nhạc chấn động: “Con, con không có yêu đương, con đến chỗ của cậu ấy cũng là để học bài mà.”
“Chạy đến nhà một thằng con trai để học bài? Con thế mà cũng thật biết cách nói dối!” Lâm Vũ Phân tức giận đến run rẩy, hốc mắt đỏ bừng: “Mẹ đã nói cái gì hả, mẹ bảo con chăm chỉ học tập, rồi sau đó thi vào một trường tốt, hiện tại con lại không chịu nghe lời như vậy, có phải con muốn khiến mẹ tức c.h.ế.t hay không?”
“Con thật sự không có yêu đương với cậu ấy, con chỉ là muốn giúp cậu ấy...”
“Nó cũng là một thằng đàn ông! Mỗi ngày con đều chạy đến nhà nó, nó sẽ thờ ơ sao!”
“Cậu ấy sẽ không làm gì con! Cái gì mẹ cũng không biết thì đừng suy nghĩ linh tinh như vậy được không?”
“Được, được, mẹ không suy nghĩ linh tinh! Vậy con cũng đừng nghĩ đi gặp nó!”
Lâm Vũ Phân nói: “Lâm Thanh Nhạc, có phải con còn chưa ăn đủ khổ đúng không, con đã quên lúc trước ba con dính đến mạng người, người khác chỉ trỏ chúng ta như thế nào sao, mãi cho đến bây giờ, chúng ta vẫn còn bị chuyện này liên lụy. Con xem lần này con còn bị cảnh sát yêu cầu nói chuyện, nếu như người khác biết được sẽ nghĩ như thế nào đây? Bây giờ con thế mà, thế mà còn dám đi gặp một người bị tình nghi...”
“Cậu ấy không phải là người bị tình nghi! Vừa rồi mẹ không nghe thấy sao, cậu ấy ở nhà bị ba cậu ấy đánh đến bán sống bán chết, đó là tự ba cậu ấy nhảy lầu!”
“Cho dù là như vậy thì sao, con có biết người bên ngoài vẫn lời ra tiếng vào về nó không! Con không được đi tìm nó, miễn cho người khác lại suy nghĩ bậy bạ!” Lâm Vũ Phân kéo cô về phòng: “Con vào đó tỉnh táo lại đi, mẹ không cho phép thì không được ra ngoài!”
“Mẹ...”
“Lâm Thanh Nhạc, con để mẹ bớt lo đi được không!” Mắt Lâm Vũ Phân đỏ hoe, nước mắt rơi xuống: “Mẹ cũng là vì tốt cho con! Con nghe mẹ đi, ngoan ngoãn ở bên trong đấy!”