Lôi Kéo - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-08-11 16:57:02
Lượt xem: 36
Lâm Thanh Nhạc về đến nhà thì đã là mười một giờ rưỡi.
Lâm Vũ Phân mở cửa cho cô, thấy cô thì nói: “Sao hôm nay về muộn như vậy, gọi điện cho con con cũng không nghe, suýt chút nữa là mẹ gọi cho thầy giáo con rồi đấy!”
Lâm Thanh Nhạc cúi đầu, nắm chặt quai cặp sách: “Con không mang điện thoại đến trường, hôm nay, hôm nay hỏi thầy giáo bài tập nên quên mất giờ...”
“Vậy con cũng phải nghĩ cách báo với mẹ một tiếng chứ, nếu không mẹ sẽ rất lo lắng.”
“Con biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Lâm Vũ Phân biết nguyên nhân là về học tập nên sắc mặt dịu đi một chút, hỏi: “Vậy con có đói không, muốn mẹ làm đồ ăn khuya cho không?”
Lâm Thanh Nhạc lắc đầu, thay dép lê rồi đi về phòng: “Con hơi buồn ngủ, con tắm xong sẽ ngủ luôn. Mẹ cũng đi ngủ đi.”
...
Lâm Vũ Phân thấy con gái đã an toàn trở về, vì vậy thả lỏng tâm trạng rồi đi ngủ.
Lâm Thanh Nhạc đóng cửa phòng lại, sau khi nghe thấy tiếng Lâm Vũ Phân đóng cửa, cô không còn sức lực ngồi thụp ngay xuống sau cửa.
Ngồi một lúc lâu cô mới đứng lên, đi tới mép giường lấy điện thoại dưới gối ra.
Cô nhìn tên Hứa Đinh Bạch...
Cô không biết khi cô đi rồi anh sẽ như thế nào, cũng không biết có ai phát hiện anh bị thương không, cô rất lo lắng cho anh, thế nhưng, thế nhưng cô đã đồng ý với anh, không được chủ động liên lạc với anh.
Lâm Thanh Nhạc nhắm mắt, muốn xoá bỏ hết những thứ hỗn loạn trong đầu đi, nhưng càng muốn xoá bỏ thì lại càng nhớ đến.
Nghĩ đến dáng vẻ bị đánh của Hứa Đinh Bạch, nghĩ đến dáng vẻ của người đàn ông đầy mùi rượu, cũng nghĩ đến lúc người kia rơi xuống, cổ họng không phát ra tiếng nào, chỉ để lại một trận gió.
Mặc dù cố ép bản thân nhưng cô vẫn không thể ngủ được, đến khi trời gần sáng vẫn mở to mắt.
Nhưng một ngày mới, dường như tất cả mọi chuyện đều không thay đổi.
Lâm Thanh Nhạc đi ra khỏi nhà, vẫn mua bữa sáng như thường lệ, cũng đi tới đi lui, gặp được Tưởng Thư Nghệ ở trên đường.
Trong lòng Lâm Thanh Nhạc có chuyện, cả đường đều không nói gì, mà hôm nay Tưởng Thư Nghệ cũng không nói gì, hai người cùng sóng vai im lặng đến trường.
Cả ngày hôm nay đều không có chuyện gì khác thường, thẳng đến giữa tiết tự học buổi tối, cô nghe thấy mấy bạn học bát quái nói: "Này, các cậu biết gì không, ngày hôm qua ở toà nhà bên kia có người chết!”
Bàn tay đang cầm bút của Lâm Thanh Nhạc đột nhiên khựng lại.
“Thật sao? Là ai thế?”
“Không biết, hình như là một người đàn ông trung niên, nghe nói là rơi từ trên tầng xuống nên chết.”
"Hả… Nhảy lầu sao? Tự sát hay là do nguyên nhân khác?”
“Ai biết được, nghe nói trong nhà có người nhà, cũng không biết do nguyên nhân gì.”
"Ôi đệch! Không phải là do người đó g.i.ế.c đấy chứ!”
“Điên à, cậu xem nhiều phim quá rồi đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-66.html.]
“Không đâu, chuyện này cũng rất có khả năng.”
...
Bạn học bên cạnh cảm xúc trào dâng nói chuyện, ngày càng nhiều người, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên, bọn họ mới ngồi về chỗ của mình.
Suy nghĩ của Lâm Thanh Nhạc trở lại, tiếp tục im lặng giải đề.
Mà ở thành phố nhỏ này, tốc độ truyền tin bát quái là rất nhanh.
Tối nay chỉ mới là chuyện nhỏ nhặt, đến ngày hôm sau thì đã truyền ra khắp nơi.
“Thanh Nhạc! Vậy rốt cuộc là thật hay giả, có người nói người c.h.ế.t ở đường Nhạc Tiềm là ba Hứa Đinh Bạch.” Vu Đình Đình nắm được tin tức, giờ ăn trưa chạy đến hỏi cô.
Lâm Thanh Nhạc: “Tớ không biết...”
“Quan hệ của cậu và Hứa Đinh Bạch tốt như vậy, tại sao cậu lại không biết?”
Lâm Thanh Nhạc: “Cậu ấy, không có nói với tớ.”
“À… Cũng đúng, chuyện này mới xảy ra hôm qua, cậu không biết cũng rất bình thường.” Vu Đình Đình nói: “À, tớ nói với cậu cái này, thế mà lại có người đồn là Hứa Đinh Bạch đẩy ba cậu ấy xuống, chứ không phải do say rượu nên mới rơi xuống.”
Lâm Thanh Nhạc ngẩn ra, tức giận nói: “Cậu ấy không nhìn thấy, cậu ấy đẩy kiểu gì?”
“Hả? Đây, đây không phải là tớ nói, là mọi người đều đang nghị luận sôi nổi như thế mà, tớ cũng cảm thấy không có khả năng! Những người đó không có việc gì làm nên suy luận bậy bạ, nói là vì Hứa Đinh Bạch thường xuyên bị ba cậu ấy đánh, cho nên chắc chắn sẽ phản kháng.” Vu Đình Đình nói: "Nhưng mà, cậu ấy thường xuyên bị bạo lực gia đình sao... Như vậy thì cũng quá đáng thương rồi, nếu là tớ, tớ sẽ trực tiếp g.i.ế.c người!”
Lâm Thanh Nhạc nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Cô hiểu rõ tại sao anh lại bảo không được liên lạc với anh, cũng hiểu rõ tại sao anh lại bảo cô đừng để người khác biết đêm đó cô ở đấy.
Bởi vì lời nói của con người rất đáng sợ, anh là một người mù mà đã bị đồn thổi đến như vậy, vậy nếu biết lúc đó trong nhà anh còn có bạn, vậy không biết sẽ bị đồn thành cái dạng gì.
Dính vào một mạng người, cuối cùng sẽ có rất nhiều phiên bản truyền đi.
Mà trước đó cô cũng đã từng vì “mạng người” mà bị mọi người chỉ trỏ, anh không muốn cô lại bị liên lụy, không muốn cô trở thành một trong những phiên bản của vụ này.
Lâm Thanh Nhạc: “Tớ no rồi, tớ về lớp trước đây.”
“Ơ, cậu ăn nhanh vậy...”
Lâm Thanh Nhạc đi rồi.
Tưởng Thư Nghệ ăn một lát, sau đó cũng buông đũa: “Tớ cũng no rồi, đi đây.”
“Này các cậu? Từ từ đợi tớ với.”
...
Mặt khác, ở bệnh viện.
“Người bên trong tỉnh rồi sao?” Ngoài phòng bệnh, một người cảnh sát hỏi.
Y tá: “Đã tỉnh rồi, mới vừa ăn cơm.”