Lôi Kéo - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:30:54
Lượt xem: 68
Chiếc chăn bị cô nắm thật chặt lại, không khí trong chăn cũng dần trở nên mỏng manh hơn.
Lâm Thanh Nhạc giữ thật chặt điện thoại, để mặc nó trở nên nóng hơn khi áp vào tai, không muốn buông ra.
“Cậu đã nghe được người khác nói gì sao?” Cô thấp giọng hỏi.
"Chương Dịch Khôn đã đến."
Lâm Thanh Nhạc lập tức trở nên khẩn trương, nói: "Anh ta, anh ta lại tới tìm cậu sao! Có phải anh ta làm gì cậu rồi không?"
"Không có." Hứa Đinh Bạch dừng lại một chút, có vẻ không biết làm sao, nói: "Bây giờ cậu còn có thể bận tâm đến chuyện của người khác sao."
"...Tớ không sao cả."
"Không sao vậy thì sao cậu lại khóc."
Anh cho là cô đã khóc, quả thật đúng như vậy.
Lâm Thanh Nhạc cũng không phủ nhận nữa, nhăn mũi lại một chút, hốc mắt lại nóng lên. Có lẽ bởi vì đối phương là Hứa Đinh Bạch, nên cuối cùng giờ phút này cô không nhịn được nữa mà muốn dốc hết bầu tâm sự: "Tớ không giống với Lý Dân Sơn, tớ chưa từng muốn g.i.ế.c người..."
"Tôi biết."
"Khi còn nhỏ, lần đó là vì bọn họ tìm mẹ tớ gây phiền toái, liên tục đánh mẹ tớ. Tớ rất sợ hãi, tớ muốn bọn họ phải rời khỏi nhà của mình, cho nên tớ mới dùng thứ đó để uy h.i.ế.p đứa nhỏ kia... Nhưng tớ không hề nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương cậu ấy, tớ chỉ muốn họ rời khỏi nhà của mình mà thôi."
"Tôi biết."
"Nhưng chuyện đã rất lâu rồi, hiện tại cũng không ai tin những lời tớ nói... Trên mạng có rất nhiều người đều cảm thấy tớ rất đáng sợ."
"Lâm Thanh Nhạc, cậu còn nhớ những lời trước kia tôi đã nói với cậu không?"
"Cái gì?"
Hứa Đinh Bạch nói: "Chuyện ba cậu đã làm không phải lỗi của cậu, không chút liên quan nào đến cậu cả. Bởi vì chuyện này làm ảnh hưởng đến chính bản thân cậu, nên cậu không cần phải quan tâm đến cảm xúc của bọn họ đâu."
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt.
Thật ra, đây là lần đầu tiên Hứa Đinh Bạch chủ động ôn hòa nhã nhặn nói nhiều với cô như vậy kể từ lúc bọn họ bắt đầu gặp lại nhau cho đến nay.
Chuyện này làm Lâm Thanh Nhạc sinh ra một loại ảo giác, giống như quay về quá khứ, Hứa Đinh Bạch vẫn là một Hứa Đinh Bạch dịu dàng, bọn họ vẫn còn là những người bạn thân thiết hơn hiện tại.
Tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, dường như những ánh mắt kỳ lạ của các bạn học trong lớp cũng không làm cô buồn bã như vậy nữa.
Lâm Thanh Nhạc đáp lại: "Ừm... Tớ nhớ."
Hứa Đinh Bạch nói tiếp: "Vì vậy, cậu đừng chạy trốn và khóc như khi còn bé nữa, biết chưa?"
Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy, tại sao cô vẫn còn quan tâm đến cái nhìn của người khác thế chứ.
Kẻ g.i.ế.c người cũng không phải là cô, cô không làm sai bất cứ chuyện gì cả.
Khóe miệng Lâm Thanh Nhạc không khỏi cong lên, nói: "Cậu gọi điện thoại đến là để an ủi tớ sao?"
Hứa Đinh Bạch im lặng một lúc rồi nói: "Tôi chỉ đang thử một chút xem dãy số điện thoại cậu cho có gọi được hay không thôi."
"Có chứ, đương nhiên là được rồi."
"Ồ."
"..."
"Vẫn còn khóc sao?"
"...Không có."
"Vậy thì tôi cúp máy trước đây."
"Đợi một chút, đợi một chút đã!"
"Sao thế?"
Lâm Thanh Nhạc cầm di động, muốn nói thêm gì đó nhưng sau một lúc căng thẳng lại không biết nên nói gì.
“Tớ… vẫn còn hơi buồn, cậu có thể trò chuyện với tớ một lúc nữa được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-46.html.]
Lâm Thanh Nhạc nói dối, thật ra thì cô cũng không còn buồn nữa, chỉ là có chút không đành lòng cúp máy.
Như bây giờ cô đã có cảm giác rất thỏa mãn rồi, cũng để cho cô cảm thấy trên đời này vẫn còn có người có thể hiểu và đồng hành cùng mình.
Hứa Đinh Bạch hơi ngưng lại, nói: "Cậu muốn nói về chuyện gì?"
"Ừ thì..."
“Thanh Nhạc, Thanh Nhạc, con có ở trong phòng không?” Lúc này, giọng nói của
Lâm Vũ Phân từ bên ngoài truyền đến, bà ấy đã tan làm trở về.
Lâm Thanh Nhạc sợ hết hồn, vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối: "Vâng, con ở đây."
Lâm Vũ Phân đẩy cửa bước vào: "Sao còn nằm trên giường thế này, con còn chưa ăn tối đúng không, mẹ mang cơm tối về này, ra ăn cơm thôi."
"Dạ..."
"Đã khỏe hơn chút nào chưa?"
"Rồi ạ."
“Vậy mau ra ăn cơm thôi.”
Dứt lời, Lâm Vũ Phân xoay người bước đi, nhưng không đóng cửa lại giúp cô.
Lâm Thanh Nhạc nhìn cửa phòng, cho đến khi tiếng bước chân không còn nữa, mới quay về trong chăn. Cô lấy ra điện thoại vừa giấu dưới gối ra, trốn trong chăn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn đó không?"
"Ừ."
"Mẹ gọi tớ ăn cơm."
"Nghe thấy rồi."
"Vậy tớ đi trước nhé."
"Tạm biệt."
“Chờ đã.” Lâm Thanh Nhạc do dự một hồi, đè thấp giọng nói: “Hứa Đinh Bạch, vậy buổi tối chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện được không?"
"..."
"Tối nay tớ gọi cho cậu được chứ?"
Hứa Đinh Bạch một lúc lâu không lên tiếng, ngay khi Lâm Thanh Nhạc có chút căng thẳng, tưởng rằng anh sẽ từ chối thì đột nhiên nghe tiếng đáp lại trầm thấp của anh ở đầu dây bên kia.
"Được."
Lâm Vũ Phân mua một ít cháo về cho Lâm Thanh Nhạc, nhìn cô sau khi ăn xong, lại tiếp tục dùng nhiệt kế để đo thân nhiệt cho cô.
"Tốt rồi, không có sốt."
"Mẹ, con đã nói con không sốt rồi, chỉ là cảm thấy cơ thế tự nhiên có chút mệt mỏi
thôi..."
"Này, xem ra lần sau phải mua cho con một ít thuốc bổ về sắc mới được."
"Không cần đâu ạ, vậy thì tốn kém quá."
"So với thân thể của con thì đắt cái gì, dáng vẻ yếu ớt của con thế này lỡ ảnh hưởng đến việc học thì thế nào đây, chính là việc cả đời đấy."
Lại nữa... lại liên quan đến việc học.
Lâm Thanh Nhạc khẽ thở ra một hơi, thỏa hiệp đáp: "Vậy mẹ cũng tự nấu cho mình nữa, công việc của mẹ cũng rất mệt mỏi."
"Con đừng lo cho mẹ, cứ lo cho mình là được rồi.”
Uống xong một bát cháo, Lâm Thanh Nhạc trở về phòng.
Lâm Vũ Phân lo lắng cho sức khỏe của cô, một lúc lại mang theo nước ấm, một lúc lại mang theo trái cây vào phòng xem thử.
Lâm Thanh Nhạc cũng không dám gọi điện thoại dưới mí mắt của Lâm Vũ Phân, cuối cùng cô dứt khoát lấy sách bài tập để ở nhà ra, ngồi vào bàn bắt đầu làm đề.
Căn nhà của bọn cô không lớn, hiệu quả cách âm lại bình thường, trước khi Lâm Vũ Phân đi ngủ Lâm Thanh Nhạc vẫn luôn đọc sách làm đề. Trong lúc giải đề, cô cũng để ý xem thử Lâm Vũ Phân đã về phòng ngủ chưa.