Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-07-19 13:06:29
Lượt xem: 83

Lâm Thanh Nhạc thật sự cảm thấy đau xót, nhưng ở độ tuổi này của cô, cô không biết làm thế nào mới có thể giúp được anh, vì vậy cô cảm thấy rằng cô nên giúp anh làm một số việc trong cuộc sống bằng khả năng của mình, chẳng hạn như giúp anh bôi thuốc, mang đồ ăn đến, hoặc ví dụ như phơi một vài bộ quần áo.

 

Những việc này đều là những chuyện nhỏ, cô thật sự chỉ là tiện tay mà thôi.

 

Nhưng Hứa Đinh Bạch đột nhiên lại cau mày, anh bước nhanh về phía trước như thể có thể nhìn thấy đường, rồi đột nhiên kéo cô vào trong.

 

Trên tay cô vẫn còn một đống quần áo chưa phơi, suýt nữa đã rơi ra rồi.

 

“Ai kêu cậu giặt quần áo?”

 

Lâm Thanh Nhạc nói: “Không sao, tớ rảnh mà... cái đó, móc quần áo rốt cuộc để ở đâu vậy, những quần áo này vẫn còn chưa phơi xong.”

 

Hứa Đinh Bạch tùy tiện vơ lấy và giật lại tất cả quần áo trên tay cô. Quần áo vừa được lấy ra từ máy giặt và vẫn còn đang cuộn lại với nhau, nhưng Hứa Đinh Bạch vừa giật lấy đã khiến quần áo bị bung ra, một chiếc áo phông thậm chí còn rơi xuống sàn.

 

Phần quần áo còn lại đều nằm trong tay Hứa Đinh Bạch, sau khi phân biệt, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, một chiếc là áo phông, một chiếc là quần, còn một chiếc nho nhỏ nữa, đó là... quần lót của anh.

 

Không khí xung quanh dường như trở nên rất yên lặng.

 

Lâm Thanh Nhạc cũng thấy anh lấy ra một cái quần lót từ trong đống quần áo, màu đen và bốn góc...

 

Lâm Thanh Nhạc hơi trợn mắt, cô thề rằng lúc cô nhét đống quần áo lộn xộn đó vào trong máy giặt, cô hoàn toàn không để ý bên trong có quần lót, sau đó khi cô lấy ra, có lẽ chiếc quần lót cũng bị cuộn vào giữa quần áo, nên cô cũng không phát hiện ra điều đó.

 

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn Hứa Đinh Bạch, nói một cách thận trọng: “Đưa móc quần áo cho tớ, để tớ phơi...”

 

Vẻ mặt của Hứa Đinh Bạch rất lạnh lùng, các đốt ngón tay đang giữ chiếc quần lót đã tái đi vì anh dùng lực quá mạnh. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra tai của anh đã ửng đỏ.

 

Nhưng Lâm Thanh Nhạc đang có chút lo lắng, lại hoàn toàn không có tâm tư để ý đến điều này.

 

“Cậu đừng động vào...” Hứa Đinh Bạch mở miệng ra nói, nhưng anh lại không nói ra hai chữ quần lót, mà chỉ cứng ngắc nói: “Cậu đừng động vào quần áo của tôi, cái này không cần cậu giặt.”

 

“Tớ không giặt nó, là máy giặt giặt.”

 

“...”

 

“Hứa Đinh Bạch, cậu giận rồi sao?”

 

Sắc mặt của anh quả thực không được tốt, Lâm Thanh Nhạc đưa mắt xuống liếc nhìn chiếc quần lót đang bị anh nắm chặt trong tay, cô tỏ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi, tớ không biết quần lót của cậu ở trong đó, mẹ tớ nói quần áo và đồ lót không được giặt chung với nhau, như vậy sẽ mất vệ sinh... tớ không cố ý đâu.”

 

“...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-22.html.]

 

Khuôn mặt của Hứa Đinh Bạch lại trở nên đen hơn.

 

Lâm Thanh Nhạc chớp chớp mắt nói: “Lần sau tớ sẽ chú ý... cái kia, những thứ này vẫn là để tớ giúp cậu phơi nhé.”

 

“Không cần!” Hứa Đinh Bạch đột ngột lùi về phía sau một bước, bất giác đưa chiếc quần lót ra phía sau, “Tôi có thể phơi.”

 

“Hả...”

 

“Cậu còn đứng đây làm gì, còn không mau về lớp học đi!”

 

Anh rất dữ, xem ra có vẻ anh đã thực sự tức giận rồi.

 

Lâm Thanh Nhạc thất vọng vì sự bất cẩn của mình, nên cô đành phải thỏa hiệp mà chậm rãi đi tới cửa phòng nói: “Tớ biết rồi, vậy tớ đi đây, cậu cẩn thận một chút.”

 

Hứa Đinh Bạch quay lưng lại với cô và không nói gì.

 

Lâm Thanh Nhạc đi ra ngoài.

 

Cạch!

 

Là tiếng đóng cửa, cô đi rồi.

 

Hứa Đinh Bạch đứng tại chỗ nắm chặt lấy chiếc áo phông và quần lót.

 

Lúc nãy cô đã động vào... của anh.

 

Không đúng... có lẽ là chưa động vào.

 

Nhưng cũng có thể, cô đã động vào rồi, chỉ là cô không nói...

 

Sắc mặt Hứa Đinh Bạch lúc xanh lúc đỏ. Cái gì mà mất vệ sinh khi giặt chung chứ, cô đang nói cái gì vậy, đây là trọng điểm sao?

 

Mạch suy nghĩ của Hứa Đinh Bạch đã bị rối loạn, cho đến khi căn phòng trở nên yên tĩnh một lúc lâu, khuôn mặt căng thẳng của anh mới thả lỏng ra một chút.

 

Cuối cùng, anh đi vào phòng tìm hai cái móc quần áo, bước ra ban công và mò mẫm phơi quần áo lên.

 

Xung quanh ban công đều tràn đầy mùi hương nồng nàn của nước giặt, anh rất quen thuộc với điều đó. Nhưng hôm nay, trong mùi hương thơm ngát này, anh lại cảm thấy có một mùi hương khác thoang thoảng khiến người khác xao động mà không thể giải thích được.

 

Nó tựa như mùi hương hoa nhài mà anh đã từng ngửi trên mái tóc của người con gái ấy.

Loading...