Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 192: PN 2

Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:15:29
Lượt xem: 38

Lâm Thanh Nhạc chớp đôi mắt, nụ cười trong mắt sắp tràn ra rồi: “Ồ!”

 

“Vậy bây giờ chúng ta trở về nhé?”

 

“Ừ! Được thôi.” Tay Lâm Thanh Nhạc kéo anh muốn đi, nhưng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại: “À đúng rồi, vẫn còn một bạn nhỏ ở đây… Quý Lê.”

 

Lâm Thanh Nhạc vẫy tay về phía anh ta.

 

Quý Lê lấy lại tinh thần, chậm rãi đi đến trước mặt cô: “Giám đốc…”

 

“Tôi đã gọi người lái thay xong rồi, đợi lát nữa cậu đến nhà rồi thì nói một tiếng trong nhóm.”

 

Quý Lê: “… Được.”

 

“À mà, đây là Hứa Đinh Bạch.” Lâm Thanh Nhạc lại giới thiệu với Hứa Đinh Bạch: “Đây là người của bộ phận tụi em, cậu ta tên Quý Lê.”

 

Hứa Đinh Bạch gật đầu, nhìn anh ta: “Chào cậu.”

 

Quý Lê: “Chào Hứa tổng.”

 

“Ừ.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Vậy, chúng tôi đi trước, cậu chú ý an toàn.”

 

Quý Lê: “Được.”

 

Lâm Thanh Nhạc kéo Hứa Đinh Bạch rời đi.

 

Quý Lê nhìn theo bóng lưng bọn họ, bỗng nhiên sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng. Vừa nãy, rõ ràng Hứa Đinh Bạch không nói gì, nhưng không biết có phải anh ta ảo giác hay không, anh ta cảm thấy ánh mắt của anh… Không có chút thân thiện nào.

 

Hai người lái xe về nơi ở của Lâm Thanh Nhạc ở Hàng Thành, sau khi vào cửa, Hứa Đinh Bạch làm như vô ý hỏi một câu: “Người tên Quý Lê vừa nãy là người đợi em vào hôm tăng ca đó à?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Đúng đó, sao anh biết.”

 

“Nghe ra rồi.”

 

“Ồ, sao vậy?”

 

Hứa Đinh Bạch nhìn cô với ý nghĩ thâm sâu: “Không có gì.”

 

Vị cuồng công việc này của nhà anh, đoán là không cảm giác được gì.

 

Hứa Đinh Bạch cong môi, cũng không muốn nói chuyện này nữa, ôm chầm cô muốn hôn.

 

Lâm Thanh Nhạc ngửa ra sau: “Đợi đã… Em còn chưa tắm, toàn thân toàn mùi rượu.”

 

“Không sao.” Hứa Đinh Bạch đỡ gáy cô, thấp giọng nói: “Anh sốt ruột.”

 

Không gặp lâu như vậy, quả thật sốt ruột muốn c.h.ế.t rồi, cho nên phía sau đều làm bậy trên người cô để phát tiết… Mãi đến nửa đêm, mới có dấu hiệu ngừng nghỉ.

 

Sau cùng, Lâm Thanh Nhạc tựa trên vai anh buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, đột nhiên nghe thấy bên tai có người hỏi một câu: “Chúng ta kết hôn rồi, phải không?”

 

“Đúng vậy… Sao đột nhiên anh hỏi cái này?”

 

“Không có gì, cứ cảm giác người khác không rõ lắm.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “… Ai không rõ?”

 

“Chúng ta chia cách hai nơi, người ngoài cũng ít khi thấy được chúng ta ở cùng nhau…”

 

“Nhưng trên thực tế, chúng ta thường gặp nhau mà.” Lâm Thanh Nhạc hơi tò mò hỏi: “Anh để ý người khác từ khi nào vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-192-pn-2.html.]

 

Hứa Đinh Bạch nhớ đến trong công ty lại có người dám có suy nghĩ đó với cô, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Có lúc, cũng cần để ý.”

 

“Hả? Ý gì…”

 

“Không có ý gì, ngủ thôi.”

 

Lâm Thanh Nhạc rất mệt mỏi, ồ một tiếng, cũng không hỏi tiếp nữa.

 

Hai người vui vẻ bên nhau trải qua cuối tuần này, chuyến bay của Hứa Đinh Bạch là buổi chiều thứ hai, cho nên sáng sớm thứ hai, Lâm Thanh Nhạc cũng không đánh thức anh, tự mình đến công ty.

 

Nhưng chuyện khiến cô không ngờ được là, gần đến giờ cơm trưa, đột nhiên bên ngoài ồn ào một trận, cô đi ra từ trong văn phòng, lại thấy Hứa Đinh Bạch xuất hiện ở đây.

 

Giờ này không phải anh phải xuất phát ở sân bay sao… Sao lại đến đây.

 

Còn về chuyện nửa năm qua Hứa Đinh Bạch chưa đến công ty con, hai người đều hiểu ngầm.

 

Một phía là Lâm Thanh Nhạc yêu cầu, cô hy vọng người bên này đừng đánh giá cao quan hệ của cô và Hứa Đinh Bạch. Một phía khác là bản thân Hứa Đinh Bạch, bởi vì thân phận của anh, đến công ty con khó tránh khỏi phải chào hỏi tầng lãnh đạo bên này một hồi, anh ngại phiền phức.

 

“Hứa Đinh Bạch?” Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc nhìn anh.

 

Hứa Đinh Bạch nghe tiếng nhìn qua, bên miệng mang theo nụ cười: “Giám đốc Lâm làm xong rồi?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Sao anh đến đây?”

 

“Đương nhiên là đến gặp cô rồi, giám đốc!” Bộ phận có người nói một câu: “Hơn nữa chúng tôi đều được thơm lây nè, Hứa tổng mang rất nhiều đồ ngon đến đấy!”

 

“Đúng đó đúng đó, cảm ơn Hứa tổng!”

 

“Không cần.” Hứa Đinh Bạch nói rồi nhìn Quý Lê bên cạnh: “Sau này… chuyên chú làm việc là được rồi.”

 

Quý Lê ngẩn ra, bối rối cúi đầu.

 

Hứa Đinh Bạch cười, lại nói: “Vậy mọi người cứ ăn đi, tôi mượn giám đốc của mọi người một lát, được chứ.”

 

“Ha ha ha dĩ nhiên dĩ nhiên!”

 

Hứa Đinh Bạch khẽ gật đầu, tiến lên kéo tay Lâm Thanh Nhạc qua: “Đi thôi, cùng ăn cơm.”

 

“À… Được.”

 

Lâm Thanh Nhạc m.ô.n.g lung bị anh dẫn đi, đợi sau khi hai người đi rồi, cả bộ phận kế hoạch cũng bùng nổ.

 

“Trời trời trời! Sao Hứa tổng đến mà không nói tiếng nào như vậy, lúc trước không nghe nói anh ta sẽ đến.”

 

“Bởi vì là vì giám đốc của chúng ta mà đến, cho nên không nói.”

 

“Trời ạ, chó độc thân này bị g.i.ế.c mất.”

 

“Tôi còn là lần đầu gặp anh ta đây, người thật đẹp hơn!”

 

“Trước kia ai truyền tin đồn bọn họ ly thân vậy, tôi nhìn ánh mắt kia của Hứa tổng… ly thân cái rắm.”

 

“Đều là người ta nhàm chán nói bừa, chuyện này đâu thể tin.”

 

“Cũng đúng ha.”

 

 

Người bên đó bàn luận sục sôi ngất trời, Lưu Tinh nhìn Quý Lê không hề nhúc nhích, đến gần nói: “Đồ Hứa tổng mua rất ngon, sao anh không ăn?”

 

Quý Lê: “Lát nữa ăn.”

Loading...