Lôi Kéo - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-08-30 11:13:36
Lượt xem: 38
Sau khi ở lại nhà Hứa Đinh Bạch vài lần, thời gian Lâm Thanh Nhạc trở về chỗ cũ càng ngày càng ít đi, có lúc trở về ở một hai ngày như vậy đều bị Hứa Đinh Bạch lái xe thẳng đến tóm trở lại.
Lâu ngày, Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê ăn đủ cơm chó lại bắt đầu giật dây cô chuyển đến chỗ Hứa Đinh Bạch luôn đi.
Bạn cùng phòng và bạn trai đồng thời thúc giục, sau cùng vào cuối tuần nào đó, rốt cuộc Lâm Thanh Nhạc cũng chuyển tất cả đồ đạc đến nhà của Hứa Đinh Bạch, mà căn phòng ngủ trước kia của cô cũng bị Vu Đình Đình mắt thèm đã lâu chiếm dụng rồi.
“Không chuyển nhà em cũng không biết đồ của em lại nhiều như vậy…” Lâm Thanh Nhạc nhìn mấy túi hành lý lớn trong phòng khách, cảm thán nói.
Hứa Đinh Bạch: “Để đó đi, anh đã hẹn người đến thu dọn trước rồi, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm, chúc mừng một chút.”
Lâm Thanh Nhạc: “Chúc mừng cái gì?”
“Chủ yếu là anh chúc mừng.” Hứa Đinh Bạch cười: “Chúc mừng em đến đây ở.”
“Ồ.”
Hứa Đinh Bạch nhìn đồng hồ: “Còn một tiếng, anh đi thay quần áo, đợi lát nữa ra ngoài ăn cơm.”
“Em cũng phải thay quần áo, anh mở hành lý này ra giúp em, em lấy quần áo.”
“Được.”
Hai người mở một cái hành lý trong đó ra trước, Hứa Đinh Bạch ôm quần áo ra giúp cô, mang đến phòng treo đồ. Chính vào lúc này, dì đến thu xếp đồ đạc cũng đến rồi.
Lúc Lâm Thanh Nhạc muốn cho người ta biết cụ thể rương nào chứa cái gì, thì điện thoại vang lên: “Em đi nghe điện thoại, anh nói với dì giúp em.”
Hứa Đinh Bạch: “Được.”
Lâm Thanh Nhạc đi đến bên cạnh: “Alô, tổng giám.”
“Tôi cảm thấy kế hoạch phát triển doanh thu hằng năm kia phải đề ra vào thứ hai tới vẫn còn chút vấn đề, bây giờ cô có ở nhà không, bây giờ chúng ta nhanh chóng mở cuộc họp, nếu không sửa chữa không kịp.”
Lâm Thanh Nhạc sững sờ, không ngờ đột nhiên cuối tuần cũng phải tăng ca. Nhưng vì đề án kế hoạch này là loại hàng năm, cô cũng không dám sơ suất, vội nói: “Được, bây giờ tôi đang rảnh, tôi nói với cấp dưới một chút.”
“Được, nửa tiếng sau.”
“Được.”
Hứa Đinh Bạch thấy cô nghe điện thoại xong đi qua, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Thanh Nhạc lộ ra vẻ mặt rất có lỗi: “Đột nhiên phải mở họp, còn có… Buổi tối ra ngoài ăn muộn chút, được không?”
Hứa Đinh Bạch: “Mở họp?”
“Ừ, tổng giám vừa gọi điện thoại, vậy, em đi mở máy tính trước đây!” Lâm Thanh Nhạc chạy nhanh như chớp vào phòng sách.
Hứa Đinh Bạch: “…”
Dì còn đang mở rương, Hứa Đinh Bạch đẩy cửa phòng sách nhìn vào trong, Lâm Thanh Nhạc đã ngồi trước máy tính của anh, bắt đầu làm việc rồi.
Anh lặng lẽ đóng cửa lại, lại quay về phòng khách.
“Ngài Hứa, đồ trong rương nhỏ này đều là sách vở và tài liệu, cần để vào phòng sách không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-183.html.]
“Bây giờ cô ấy đang làm việc trong phòng sách, dì không cần đi vào, rương này để tôi thu xếp.”
“Được.” Dì gật đầu, mang tất cả quần áo đến phòng treo đồ trước.
Trong phòng sách, Lâm Thanh Nhạc và nhân viên liên quan của bộ phận đã mở cuộc họp video. Lâm Thanh Nhạc rũ mắt xem tài liệu trong tay, đang nghiêm túc nghe ý kiến sửa chữa của giám đốc.
“Số liệu phát triển bên đó vẫn chưa đủ hoàn thiện như app, Siêu Siêu, cô phụ trách phần này, tại sao không liệt kê ra tất cả số liệu của mỗi app điện thoại di động của một năm nay, mà chỉ làm một cái cơ bản?”
Quý Siêu Siêu: “À… Bởi vì không phải trước kia đã nói phải ngắn gọn sao, cho nên…”
“Phải ngắn gọn không phải là nói thiếu tay mất chân, trọng điểm không thể cắt bỏ.”
“Được, bây giờ tôi liệt kê lại, vậy nói cụ thể với mọi người một chút đi…” Quý Siêu Siêu vội vàng sửa tài liệu, nhưng lúc vừa ngẩng mắt bắt đầu suy nghĩ, bỗng nhiên bị mắc kẹt, ngây ngẩn nhìn ống kính.
Giám đốc: “Làm gì vậy?”
Quý Siêu Siêu nhìn khung của Lâm Thanh Nhạc: “Thanh Nhạc… À không phải, không… Tôi, tôi làm ngay.”
Quý Siêu Siêu chợt nhắc đến Lâm Thanh Nhạc, đương nhiên mọi người sẽ nhìn về phía khung video của cô. Vừa nhìn như thế, mới phát hiện sau lưng cô bỗng nhiên xuất hiện một người, người đó không nói chuyện, chỉ đang thu xếp đồ đạc.
Bóng dáng đó… Không phải ông chủ của bọn họ sao.
Không chỉ có Quý Siêu Siêu, mà tất cả mọi người đều dừng lại rồi.
Lâm Thanh Nhạc đang cúi đầu xem tài liệu, không nghe thấy mọi người lên tiếng thì ngẩng đầu nhìn, phát hiện mọi người đều nhìn ống kính với ý nghĩ thâm sâu.
“Làm sao thế?” Cô vừa hỏi xong, thì ý thức được sau ống kính của mình đã nhiều hơn một người. Lúc nãy cô vẫn luôn đeo tai nghe, cho nên cũng không nghe thấy Hứa Đinh Bạch đã đi vào.
Lâm Thanh Nhạc bỗng chốc quay đầu lại.
Hứa Đinh Bạch thấy cô nhìn qua, bèn nói: “Mấy quyển sách này của em đặt chỗ này được không?”
“…Được.”
Hứa Đinh Bạch đặt sách lên giá sách, nhìn màn hình của cô, hỏi: “Sao không tiếp tục?”
Thấy anh nhìn qua màn hình, mọi người phản ứng lại, vội vàng chào hỏi. Lâm Thanh Nhạc nhìn ống kính chỉ vào tai nghe của mình, tỏ ý với mọi người rằng anh không nghe thấy.
Hứa Đinh Bạch thấy vậy, trực tiếp đi qua, anh lấy một tai nghe của Lâm Thanh Nhạc, đeo lên tai của mình, cúi người nhìn về phía ống kính: “Lão Thành, còn cần bao lâu nữa?”
Tổng giám Thành: “Hả? Nửa, nửa tiếng nữa.”
Hứa Đinh Bạch: “Tổng kết hằng năm có vấn đề rất lớn sao?”
Dĩ nhiên có vấn đề! Nhưng tổng giám Thành nào dám nói có trước mặt ông chủ: “À… Vẫn ổn, vấn đề nhỏ, mở họp cùng nhau sửa chữa một chút là được rồi.”
Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng, chợt nói: “Cuối tuần tăng ca mở họp không phải tác phong của ông.”
Hơn nữa cũng không phải là tác phong của Aurora.
Tổng giám Thành sờ mũi: “À… Phải.”
Lâm Thanh Nhạc thấy tổng giám Thành có chút ngượng ngùng, đẩy nhẹ Hứa Đinh Bạch một cái: “Đó không phải sự cố, nếu không thì ai muốn cuối tuần tăng ca, anh mau ra ngoài, còn muốn ăn cơm không.”
Hứa Đinh Bạch lấy tai nghe trả cho cô, nói: “Thời gian đặt nhà hàng đã qua rồi.”