Lôi Kéo - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:20:28
Lượt xem: 35
“Tan làm rồi sao?” Lâm Thanh Nhạc vừa đồng ý xong, đã có một giọng nói xen vào. Sau đó, mọi người nhìn thấy dáng người quen thuộc từ góc rẽ đi vào.
Người cùng bộ phận vẫn đang ồn ào nhất thời yên tĩnh lại, mọi người nhìn nhau, không ai dám nói nữa.
Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy người đi đến mà sửng sốt, bởi vì đây là lần đầu tiên Hứa Đinh Bạch đến văn phòng khi bộ phận của bọn họ chật ních người!
Lâm Thanh Nhạc: “Tan, tan làm rồi.”
Hứa Đinh Bạch không chớp mắt, đi đến cạnh Lâm Thanh Nhạc: “Vậy thì đi thôi.”
Lâm Thanh Nhạc do dự và nhìn đồng nghiệp của mình: “Em tưởng anh bận, nên vừa rồi đã đồng ý đi ăn lẩu với bọn họ rồi.”
Hứa Đinh Bạch nhìn về phía Quý Siêu Siêu ở gần nhất: “Cô ấy muốn đi ăn lẩu cùng mọi người?”
Quý Siêu Siêu vẫn là lần đầu tiên đối mặt với câu hỏi của Hứa Đinh Bạch, đứng nghiêm, mặt căng cứng nói: “Không có, chúng tôi không đi ăn lẩu!”
Lâm Thanh Nhạc: “Hả?”
Quý Siêu Siêu nhìn đồng nghiệp bên cạnh: “Đột nhiên tôi không muốn ăn lẩu nữa, mọi, mọi người thì sao?”
Đồng nghiệp——
“Không ăn nữa không ăn nữa, tôi vội về ăn cơm với mẹ rồi.”
“Vậy tôi cũng không ăn lẩu nữa, nóng lắm!”
“Đúng đúng đúng!”
Quý Siêu Siêu gật đầu liên tục, nhìn Hứa Đinh Bạch cười nói: “Hứa tổng, anh đi ăn với phó giám đốc của chúng tôi đi, hai người đi đi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Không phải vừa rồi cô mới nói...”
Quý Siêu Siêu: “Tôi tan làm trước! Tạm biệt Hứa tổng, tạm biệt mọi người.”
“Siêu Siêu! Đợi tôi với! Cùng về đi!”
“…”
Mọi người trong bộ phận đều đi sạch, Lâm Thanh Nhạc nhìn các đồng nghiệp của mình đang nhanh chóng rời đi, buồn bực: “Hứa Đinh Bạch, anh dọa người quá rồi đấy.”
Hứa Đinh Bạch nhìn cô: “Cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc: “Anh vừa đến, người ta lập tức chạy sạch.”
Hứa Đinh Bạch thản nhiên nói: “Anh chẳng làm gì cả.”
“Chuyện này càng có thể nói rõ anh đáng sợ tới cỡ nào, làm gì cũng khiến người ta sợ hãi.”
Hứa Đinh Bạch kéo cô đứng dậy: “Ồ, thế em sợ anh sao?”
“Em? Em còn lâu mới sợ anh…”
“Vậy là được rồi, chỉ cần em thấy anh mà không chạy là đủ rồi.” Hứa Đinh Bạch liếc nhìn cô: “Nhân tiện hôm nay Trần Kha và Hạ Đàm gọi điện hẹn anh, em có đi cùng anh không?”
“Đi đâu?”
“Max.” Hứa Đinh Bạch nói, “Cứ ngồi thôi, nếu không thoải mái, chúng ta sẽ về sớm.”
“Ồ… không sao đâu, đều là bạn bè của anh cả, em chẳng có gì là không thoải mái cả.”
Ánh mắt của Hứa Đinh Bạch nhu hòa: “Được.”
Max là quán bar nơi hai người họ gặp lại trước đây, có vẻ bạn bè của anh thường ghé thăm nơi này.
Lâm Thanh Nhạc đã đến đây hai lần, không lạ gì nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-164.html.]
“Hứa Đinh Bạch! Đây này!”
Còn đang ở tầng hai, lúc Lâm Thanh Nhạc đi lên cùng Hứa Đinh Bạch, từ xa đã thấy có người chào đón họ.
Hứa Đinh Bạch kéo cô đi qua, sau khi đến ghế dài, Lâm Thanh Nhạc nhận ra đêm nay có rất nhiều người, ngoại trừ Hạ Đàm và Trần Kha là những gương mặt quen thuộc, thì những chàng trai cô gái khác cô đều không quen.
“Hứa tổng… có bạn gái rồi sao?” Lâm Thanh Nhạc ngồi xuống xong, cô gái ngồi đối diện đã hỏi.
“Chuyện này không phải đã rõ rồi sao?” Hạ Đàm nâng cằm với Hứa Đinh Bạch, “Này, vừa rồi cậu không nói đến đây cùng Thanh Nhạc, ha, tôi xem như nhìn ra rồi, hôm nay cậu đến là để khoe khoang chứ gì.”
Hứa Đinh Bạch rót một ly nước trái cây cho Lâm Thanh Nhạc, ngước nhìn anh ta: “Không được à?”
Hạ Đàm bó tay, “Được được được, không thể để mình tôi ăn cẩu lương được, mọi người cùng ăn đi.”
Trần Kha: “Lúc trước Hạ Đàm nói cậu hẹn hò với cô gái xinh đẹp, thật không ngờ Hứa tổng của chúng ta cũng có ngày khó qua ải mỹ nhân.”
“Còn không phải sao, nhìn dáng vẻ phụ nữ chớ tới gần của cậu ta, tôi đm còn cho rằng cậu ta là gay đấy.”
“Hahahaha——”
Hứa Đinh Bạch cầm ly rượu lên, liếc nhìn đám bạn đang không nhịn được cười: “Nói xong chưa, uống không hả.”
“Uống uống uống, nào nào, cùng chúc mừng Hứa tổng đã rời bỏ cuộc sống độc thân.”
…
Hứa Đinh Bạch để Lâm Thanh Nhạc gọi chút gì đó ăn cho no bụng, anh uống rượu nói chuyện cùng đám Hạ Đàm, Lâm Thanh Nhạc thì ngồi ăn. Được một lúc, Trần Kha thấy người quen ở bàn khác, kêu Hứa Đinh Bạch và Hạ Đàm cùng đi qua đó.
“Em ngồi ăn một lát đi, anh qua đó một chuyến, xong thì chúng ta về nhà.” Hứa Đinh Bạch dặn dò cô.
Lâm Thanh Nhạc: “Không sao, anh cứ bận việc của anh đi, không cần để ý đến em.”
“Đợi anh.”
“Ừm.”
Hứa Đinh Bạch đứng dậy đi qua, Lâm Thanh Nhạc không quen với người ở đây, đặt đũa xuống, ngồi xem ban nhạc biểu diễn bên dưới sân khấu.
“Cô tên là Lâm Thanh Nhạc đúng chứ?”
Đúng lúc này, một cô gái tóc ngắn ngang tai ngồi cùng bàn nói chuyện với cô.
Lâm Thanh Nhạc gật đầu.
Cô gái tóc ngắn: “Đám đàn ông đó vừa đến quán bar đã tự mình đi chơi rồi, chúng ta cũng chơi của chúng ta, nào, tôi mời cô một ly.”
Lâm Thanh Nhạc cầm ly nước trái cây trước mặt cô: “Cảm ơn.”
Cô gái tóc ngắn cười nói: “Lần đầu gặp mặt, đều là bạn bè cả, uống chút đi.”
Lâm Thanh Nhạc cũng không phải là không thể uống rượu, chẳng qua là vừa rồi Hứa Đinh Bạch đưa cho cô nước hoa quả, cô cũng nhận luôn. Mà bây giờ đối diện với bạn bè của Hứa Đinh Bạch, cô cũng không từ chối gì nhiều.
“Được.”
Cô gái tóc ngắn đẩy cho cô một cốc, màu xanh, chiếc cốc nhỏ, trông rất đẹp: “Blueberry Wine, rất thơm ngon.”
Lâm Thanh Nhạc nhận lấy, cô gái tóc ngắn cạn cùng cô: “Thật không ngờ cuối cùng Hứa Đinh Bạch đã là hoa có chủ, lúc lên đại học, vô số cô gái theo đuổi đều không được.”
Lâm Thanh Nhạc: “Cô là bạn học của anh ấy à?”
“Đúng vậy.” Cô gái tóc ngắn nói, “Bọn này đều đến từ cùng một trường, à, Tử Ái cũng vậy đấy, nhưng mà hôm nay cô ấy không đến.”
Lâm Thanh Nhạc nghe thấy tên của Triệu Tử Ái thì hơi khựng lại.
“Cạn thôi.”