Lôi Kéo - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-07-15 23:25:16
Lượt xem: 89
Bà Khương nói: “Khoảng thời gian gần đây ba của nó đã về, có lẽ vì điều này nên nó mới không đi học đó.”
“... Vậy thì cậu ấy có ở nhà không?”
“Có lẽ là có.”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Nhưng tại sao lại không có người ra mở cửa.”
Cụ già nói: “Ba nó là một người rất kỳ quái, không thích người khác đến thăm hỏi. Cho nên cô gái nhỏ à, cháu nên đi đi.”
“...”
Lúc nhỏ Lâm Thanh Nhạc đã gặp qua ba của Hứa Đinh Bạch, nhưng ba anh lại đến và đi rất vội vã, nên không để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nào cả.
Nhưng nếu không thích người khác ghé thăm, thì có thể mở cửa ra xem là ai mà... tại sao ngay cả cửa cũng không mở.
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không còn cách nào khác, hôm nay cô chỉ có thể về nhà thôi.
Nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng mà không thể giải thích được, có lẽ là bởi vì mắt của Hứa Đinh Bạch không thể nhìn thấy được, cho nên cô sẽ không thể yên tâm trừ khi cô được tận mắt nhìn thấy.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng vào thứ hai cô vẫn tranh thủ thời gian được nghỉ ngơi trước khi vào tiết tự học buổi tối để bắt taxi đi. Sau khi xuống xe ở ngã tư, cô chạy một mạch tới tầng dưới của nhà Hứa Đinh Bạch.
Nhưng sau khi lên lầu, cửa nhà vẫn cứ gõ mãi mà không ai ra mở.
Lâm Thanh Nhạc đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, cô chán nản bước xuống lầu. Đúng lúc này, cô lại tình cờ gặp cụ già ngày hôm đó.
“Bà ơi.”
Bà Khương sững sờ một lúc khi nhìn thấy cô: “Cô bé, sao cháu lại tới đây nữa?”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Hai ngày qua Hứa Đinh Bạch có đi ra ngoài không ạ?”
“Cái này à... có lẽ là không có.”
Lâm Thanh Nhạc nghi hoặc hỏi: “Tại sao vậy ạ, thế còn ba của cậu ấy thì sao?”
“Bà không nhìn thấy, cũng không rõ liệu ba của nó có ở nhà hay không.”
“Thật kỳ lạ... cháu đã gõ cửa mấy lần rồi, có lẽ cậu ấy sẽ cứ mãi không mở cửa như vậy đâu.” Lâm Thanh Nhạc nghĩ, có khi nào là do Hứa Đinh Bạch không muốn nhìn thấy cô nên anh đã không muốn mở cửa.
“Bà ơi, nếu không thì... bà có thể gõ cửa giúp cháu không. Cháu chỉ cần nhìn thấy cậu ấy là được rồi, không có việc gì khác nữa đâu.”
“Ôi không được đâu, bây giờ bà còn không biết ba nó có ở đó không nữa, ba nó hung dữ đến nỗi bà già này còn không dám đến gần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-16.html.]
“Nhưng mà...”
“Thật ra muốn đi vào cũng không khó, bà thấy nó tội nghiệp nên thỉnh thoảng cũng đến giúp nó dọn dẹp nhà cửa. Có những chiếc hộp xếp chồng lên nhau bên cạnh cửa nhà nó, khe hở giữa chiếc hộp thứ hai và hộp thứ ba có để chìa khóa đó...”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt một chút, sau đó hai mắt cô đột nhiên sáng lên, cô xoay người đi và định chạy lên lầu.
Nhưng lại bị bà Khương kéo lại, ánh mắt của bà ấy lộ ra vẻ hối hận vì đã nói với cô điều đó: “Cô gái nhỏ, hay là hai ngày nữa cháu hãy đến đi, ba nó cực kỳ không thích người khác xông vào nhà, bình thường bà cũng tranh thủ ông ta vắng nhà mới đến chăm sóc thằng bé. Hay là vậy đi, bà sẽ chú ý giúp cháu, ngay khi thấy ba của nó đi rồi thì bà sẽ nói với cháu, cháu để lại số điện thoại cho bà đi.”
“Không sao đâu bà ơi, bây giờ cháu muốn đi xem ngay.”
“Này—”
Bà già lớn tuổi hoàn toàn không thể giữ Lâm Thanh Nhạc lại, người trẻ tuổi đó vừa quay đi đã chạy một mạch lên lầu.
Bà ấy nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Nhạc, chầm chậm lắc đầu.
——
Ba anh không thích người khác xông vào nhà, vậy thì cô sẽ lén nhìn vào, ngay cả khi bị phát hiện, cô sẽ xin lỗi ngay lập tức, cho nên có lẽ người chú đó sẽ không làm khó dễ cô.
Trong lòng Lâm Thanh Nhạc luôn nhớ về Hứa Đinh Bạch, lúc này cô không thể đợi thêm được nữa, sau khi cô mò tìm chìa khóa ở chỗ như lời của cụ già nói, cô nhẹ nhàng mở cửa vào.
Khe cửa dần dần rộng ra, trong phòng khách không hề bật đèn, rèm cửa sổ cũng chỉ kéo một nửa, chỉ có ánh mặt trời bên ngoài rọi vào. Lâm Thanh Nhạc nhìn xung quanh một lượt nhưng không nhìn thấy bóng dáng của người lớn.
Ba anh vốn không có ở nhà...
“Hứa Đinh Bạch?” Cô bước vào trong và đóng cửa một cách nhẹ nhàng.
Phòng khách không lớn lắm, nhìn một lượt cũng có thể thấy rõ hết, nhưng lại không có người ở đây.
Lâm Thanh Nhạc bước đến cửa phòng của anh và từ từ đẩy cửa ra.
Cô biết rằng anh chắc chắn sẽ ở trong phòng, nhưng cô không ngờ lại nhìn thấy anh ở trên sàn nhà.
Anh ngồi trên sàn và dựa lưng vào tường, một chân co lại, đầu cúi xuống, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Căn phòng quá tối, ngoại trừ đường viền ra, cô không nhìn thấy thứ gì khác nữa.
Lâm Thanh Nhạc nhíu mày lại và chậm rãi đi tới đó, cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Cậu sao vậy, tại sao cậu ở nhà nhưng lại không ra mở cửa. Tớ... tớ rất lo lắng cho cậu đó.”
Người trước mặt khẽ cử động, dường như anh đã định thần lại.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt bên phải hơi sưng, còn khóe miệng lại có vết bầm tím. Đôi mắt của anh trông vừa lạnh lùng vừa hoảng sợ trong bóng tối, lại còn mang thêm một nét thờ ơ tê tái.
Anh “nhìn” cô, rồi nói với giọng yếu ớt: “Đi ra ngoài.”