Lôi Kéo - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-08-25 21:39:16
Lượt xem: 34
Lâm Thanh Nhạc nói đùa: “Gì thế, cho dù cô có tâng bốc tôi thì tiền lương của mọi người cũng không phải do tôi định đoạt.”
“Ôi người ta chỉ là nói sự thật thôi mà!” Quý Siêu Siêu nói, “Hạ tổng còn tạm, còn Hứa tổng thì đúng là khó đối phó, lần này còn phải sửa đổi nhiều lần như vậy, đúng là không dễ dàng chút nào.”
Lâm Thanh Nhạc đương nhiên biết Hứa Đinh Bạch khó đối phó, nhưng… mấy ngày nay, bản kế hoạch này đều lộ ra trước mí mắt anh, bản thân anh còn ở bên cạnh kiểm tra qua, làm sao lại có thể không vừa ý bản kế hoạch này.
Có điều lời này tất nhiên cô sẽ không nói ra, sếp cùng cô tăng ca đẩy nhanh tiến độ làm việc, điều này có vẻ không hợp lý.
“Hả? Khăn quàng cổ của cô…” Quý Siêu Siêu đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc khăn cô đặt trên bàn rồi hỏi.
Lâm Thanh Nhạc nhìn theo tầm mắt của cô ấy, thấy chiếc khăn Hứa Đinh Bạch đã quàng cho cô hai ngày trước. Bởi vì mấy ngày nay cô đều ở nhà anh, nên cô vẫn luôn dùng chiếc khăn quàng cổ này.
“Khăn quàng cổ, làm sao vậy?”
Ánh mắt Quý Siêu Siêu tỏa sáng nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Ồ, cô có bạn trai rồi sao?!”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt: “Hả?”
“Đây là đồ cho nam mà, lúc trước tôi đã nhìn thấy nó trong cửa hàng!”
“Tôi, tôi không thể mua đồ nam à…”
Quý Siêu Siêu cười đen tối: “Vậy cô đã mua nó bao nhiêu tiền?”
Lâm Thanh Nhạc nghẹn lại.
“Nhìn xem! Cô không biết chứ gì! Là ba mươi ba triệu hai trăm một cái!” Quý Siêu Siêu khẽ nói, “Khăn này là của bạn trai cô, đúng không~”
“…”
Quý Siêu Siêu: “Thanh Nhạc, cô giấu rất tốt nha, không ai trong công ty biết cô có bạn trai cả, lúc trước còn có đồng nghiệp nam khác muốn đến làm quen cô nữa.”
Lâm Thanh Nhạc ho nhẹ: “Bởi vì mới vừa bắt đầu hẹn hò không lâu.”
“Vậy à, người công ty nào? Làm chức gì?”
Lâm Thanh Nhạc: “Cô hỏi làm gì, cô nhiều chuyện thế, bây giờ còn đang trong giờ làm việc đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-156.html.]
“Ai da, tôi chỉ là tò mò thôi mà.”
Lâm Thanh Nhạc nói quanh co: “Chỉ là một người bình thường, sau này tôi sẽ giới thiệu, còn bây giờ không nói đến nữa.”
“Được rồi được rồi.” Quý Siêu Siêu nhìn cô không có ý muốn nói về chuyện này nên cũng không miễn cưỡng, nói, “Chúng ta đi pha một tách cà phê thôi, mệt c.h.ế.t rồi.”
Vừa mới họp xong, Lâm Thanh Nhạc cũng có chút mệt mỏi: “Được, đi thôi.”
Hai người cùng nhau đến khu nghỉ ngơi, khi đang pha cà phê thì gặp Tiền Tiểu Tịnh, công việc không vội, ba người ngồi vào bàn nhỏ nói chuyện phiếm.
“Tôi vừa thấy bà chủ lớn đến.” Tiền Tiểu Tịnh nói.
“Bà chủ lớn? Là ai?”
“Dì nhỏ của Hứa tổng, biết không, Tô Hàn Cảnh, một trong những người sáng lập Aurora.”
Lâm Thanh Nhạc ngẩng mặt lên khỏi tách cà phê, có chút ngạc nhiên.
Quý Siêu Siêu: “Ôi đệch… Tôi đã nghe về cái tên này lâu rồi, nhưng chỉ thấy trên tin tức thôi, bà ấy sao lại đến đây, hơn nữa cũng không có thông báo gì cả.”
“Không phải đến đây kiểm tra bất ngờ, chỉ là đến gặp Hứa tổng, nhưng mọi người đều biết, bà ấy vừa xuất hiện ở công ty, các vị giám đốc của các bộ phận còn không chạy nhanh đi tiếp đón, vừa rồi một nhóm người đã đến văn phòng của Hứa tổng rồi.”
Quý Siêu Siêu rất tò mò với kiểu nữ hoàng công sở này: “Đợi lát nữa cứ ngồi xổm ở đây đợi, không chừng còn có thể gặp được.”
Tiền Tiểu Tịnh: “Cô cứ ngồi xổm ở đây đợi không biết đến lúc nào mới có thể gặp được.”
Quý Siêu Siêu: “Tô tổng cũng thật nghiêm túc, còn rất giống với Hứa tổng…”
Tiền Tiểu Tịnh: “Vừa rồi tôi tình cờ thấy được, nhìn qua đúng thật là rất nghiêm túc, người ở vị trí cao hẳn là có cảm giác xa cách. Hơn nữa bà ấy chỉ là một người phụ nữ, năm đó phải chơi khô m.á.u đến cỡ nào mới làm cho người khác tin phục để bà ấy ngồi lên cái vị trí kia chứ, thủ đoạn chắc chắn phải rất lợi hại.”
“Hừm… Cũng đúng.”
Sau khi uống xong cà phê, ba người trò chuyện một lúc thì đứng dậy chuẩn bị quay lại vị trí làm việc của mình.
Cả ba ra khỏi khu nghỉ ngơi, phía trước có một nhóm người đứng không nhúc nhích, Quý Siêu Siêu đi lên thăm dò tình hình: “Tập trung ở đây làm gì vậy?”
Ánh mắt của Tiền Tiểu Tịnh sắc bén, nhìn thấy vài giám đốc quen mắt, “Ôi đệch, không phải cô vừa nói muốn ngồi xổm chờ Tô tổng sao, tôi thấy là cô ngồi xổm chờ thành công rồi đó.”