Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 147

Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:53:08
Lượt xem: 21

Đôi mắt của Hạ Tuyền bị mù hoàn toàn và không thể phục hồi được, cậu ta khác với Hứa Đinh Bạch.

 

Còn cô gái tên Dương Dĩ Tư kia cũng không phải là cô, cho nên cô không thể áp đặt suy nghĩ của mình vào cô bé ấy được...

 

“Phó giám đốc, người của bên bộ phận tài vụ đến rồi.”

 

Lâm Thanh Nhạc gật đầu với người đang đi tới, sau khi gạt bỏ tâm trạng buồn phiền qua một bên, cô liền cầm máy tính đi vào phòng họp.

 

Cô thực sự cảm thấy xót xa cho Hạ Tuyền và cô bé kia, nhưng cô cũng biết rằng mặc dù cô có thể đồng cảm với chuyện này, nhưng cô cũng chỉ là một khán giả mà thôi... cô không thể làm bất cứ chuyện nào khác được nữa.

 

“Phó giám đốc, đây là ngân sách quảng cáo cho loạt sản phẩm mới.”

 

"Tôi biết rồi."

 

Khoảng thời gian gần đây là khoảng thời gian bắt đầu lại công việc sau một năm, cho nên mọi thứ đều có vẻ hơi bận rộn.

 

Lâm Thanh Nhạc gần đây đang bận rộn làm việc với loạt sản phẩm nội thất gia đình mới của Aurora Home. Loạt sản phẩm mới này chủ yếu theo phong cách thân thiện với môi trường, hiện nay trong nước có rất ít loại đồ nội thất gia đình này, vì thế để tạo ra một sự phá cách mới, về mặt đẩy mạnh quảng cáo cũng là việc rất quan trọng.

 

Một tuần sau đó là một cuộc họp lớn để lập kế hoạch cho dự án này.

 

Sau khi cuộc họp kéo dài một tiếng đồng hồ thì kết thúc, toàn bộ bầu không khí trong phòng họp đều trở nên có chút căng thẳng, đặc biệt là những người trong bộ phận kế hoạch của Lâm Thanh Nhạc đều giữ vẻ mặt trầm lặng, không một ai dám phát ra tiếng động.

 

Nguyên nhân là vì hôm nay đối thủ cạnh tranh đã đột nhiên tung ra một loạt sản phẩm nội thất gia đình thân thiện với môi trường, quảng cáo đã tràn ngập khắp mọi nơi, hơn nữa lại còn càn quét cả internet. Điều này đối với bọn họ mà nói quả là một sự tồn tại vô cùng bất lợi.

 

“Không một ai trong các người biết được động thái của đối phương, đúng không?” Hứa Đinh Bạch ngồi ở vị trí ghế chính và nói với giọng dửng dưng. Mặc dù trông anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đằng sau lưng của những vị giám đốc ngồi bên dưới đều toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

 

“Quả thật chúng tôi đã thực hiện một cuộc điều tra và biết rằng họ có đang thực hiện một số việc, nhưng không biết rằng tốc độ của họ lại nhanh hơn chúng ta nhiều đến như vậy...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-147.html.]

Hứa Đinh Bạch: “Đây gọi là điều tra sao? Ngay cả thời điểm đưa sản phẩm ra thị trường còn không rõ thì cậu đang điều tra cái gì?”

 

“...”

 

Giám đốc bộ phận kế hoạch Cát Huy nói: “Thưa Hứa tổng, vậy, vậy chúng ta đưa sản phẩm lên thị trường muộn một chút cũng không sao đâu. Nếu như chúng ta dùng sản phẩm để nói chuyện, chúng ta có thể...”

 

“Điều này có thể nói được gì đây?” Hứa Đinh Bạch đột nhiên ném tài liệu trong tay xuống bàn, khiến tài liệu xoay mấy vòng trên bàn, sau đó mới dừng lại.

 

Hứa Đinh Bạch ngước nhìn anh ta với một cái nhìn sâu thẳm: “Tôi không thấy được trọng tâm của thiết kế nội thất gia đình của công ty chúng ta trong bản kế hoạch này, cũng không biết được đối tượng ở nơi chiếu quảng cáo là ai và có thích hợp hay không? Cậu nói dùng sản phẩm để nói chuyện sao? Ngay cả quảng cáo còn không rõ ràng thì dùng sản phẩm để nói với ai?”

 

“Bởi vì lần này mới quay lại tiếp tục làm việc, cho nên thời gian có chút gấp gáp...”

 

“Thế tại sao công ty khác không gấp gáp, mà chỉ có cậu gấp vậy?”

 

Cổ họng của Cát Huy đã bị nghẹn lại và không dám nói thêm bất cứ điều gì nữa.

 

Hứa Đinh Bạch: “Ai chịu trách nhiệm cho bản kế hoạch này?”

 

Cát Huy: “Phần lớn là tôi...”

 

“Được rồi, trước mắt tan họp đi, người phụ trách ở lại, những người khác đi ra ngoài.”

 

Những người ở các bộ phận liên quan khác nối đuôi nhau đi ra ngoài, tốc độ đó rõ ràng là đang sợ sẽ bị đột ngột kêu lại. Những người trong bộ phận kế hoạch cũng cầm máy tính rời đi, trước khi đi còn nhìn người phụ trách bị bắt ở lại với vẻ mặt đầy đồng cảm.

 

Chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận...

 

Hứa Đinh Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi tiếng bước chân thưa dần, anh mới chuẩn bị “nói chuyện” với người phụ trách, nhưng khi quay người lại, anh đã sững sốt trong chốc lát. Bởi vì người ở lại không chỉ có Cát Huy, giám đốc bộ phận kế hoạch, mà còn có cả Lâm Thanh Nhạc.

 

Cơn nóng trong người anh đột nhiên bị chặn lại, anh khẽ nhìu mày nói: “Phó giám đốc Lâm sao còn ở đây, còn có chuyện gì muốn nói sao?”

Loading...