Lôi Kéo - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-08-22 15:56:12
Lượt xem: 31
Những người này nói chuyện rất lớn, họ hoàn toàn không để ý người khác có thể nghe thấy hay không.
Lâm Thanh Nhạc nhìn bóng lưng Hứa Đinh Bạch, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Để em mở cửa!” Cuối cùng khi đến cửa nhà Lâm Thanh Nhạc mới vội vàng tiến lên.
Sau khi vào nhà, Hứa Đinh Bạch hỏi: “Dì, dì muốn ngồi ở đâu?”
“Đưa tôi vào phòng là được.”
“Vâng.”
Lâm Thanh Nhạc cũng giúp một tay, cùng Hứa Đinh Bạch cẩn thận đặt Lâm Vũ Phân trên giường.
Sau khi ổn định ngồi xuống, Lâm Vũ Phân mới ngước mắt lên nhìn về phía Hứa Đinh Bạch, Hứa Đinh Bạch biết bà có chuyện muốn nói với anh cho nên cũng không đi khỏi mà lặng lẽ đợi.
“Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?” Lâm Vũ Phân bình tĩnh hỏi.
Hứa Đinh Bạch nói: “Chúng cháu chính thức ở bên nhau từ ngày hôm kia.”
Lâm Vũ Phân nhíu mày, nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói: “Mẹ, con không phải cố ý muốn giấu mẹ, chỉ là bởi vì ngày hôm đó con và anh ấy chỉ mới bắt đầu hẹn hò, sợ nói cho mẹ biết thì mẹ sẽ lập tức muốn gặp anh ấy, cho nên...”
“Sợ mẹ đi gặp cậu ta như vậy, như thế nào, là sợ mẹ sẽ nói những lời khó nghe sao?”
Lâm Thanh Nhạc: “... Không phải.”
Lâm Vũ Phân thở dài: “Được rồi, khách đã đến nhà mà cơm còn chưa nấu, con ra bên ngoài mua chút đồ ăn về đi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Con sẽ gọi thức ăn ngoài!”
“Thức ăn ngoài cái gì chứ, cứ đi thẳng đến nhà hàng gần đây mua là được rồi, kêu thức ăn ngoài thì lại phải đợi thêm nửa tiếng nữa, con không đói nhưng mẹ thì đói rồi.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn qua Hứa Đinh Bạch, có chút lo lắng.
Hứa Đinh Bạch cười: “Đi đi, anh sẽ ở nhà đợi em.”
“Được...”
Lâm Thanh Nhạc cứ đi một bước lại quay đầu lại, Hứa Đinh Bạch nghe thấy tiếng đóng cửa mới nói: “Cháu biết dì lo lắng, nhưng khi cháu lại xuất hiện trước mặt cô ấy, cháu đã chuẩn bị rồi, nhất định sẽ không làm liên lụy đến cô ấy như trước đây nữa.”
Lâm Vũ Phân hỏi: “Đôi mắt của cậu đã hoàn toàn khỏi rồi sao?”
“Vâng.”
“Cậu và con gái tôi vẫn luôn giữ liên lạc sao?”
“Không có.” Hứa Đinh Bạch nói: “Lúc trước những gì cháu đã hứa với dì nhất định không nuốt lời, cháu chỉ mới trở về nước mấy tháng trước.”
“Sau đó... hai đứa liền liên lạc với nhau sao?”
“Có một sự trùng hợp, tụi cháu tình cờ làm cùng công ty.” Hứa Đinh Bạch dừng lại và nói: “Nhưng cho dù không có sự trùng hợp ngẫu nhiên này, cháu vẫn sẽ tìm được cô ấy. Dì Lâm, dì yên tâm, cháu đối với Thanh Nhạc từ trước đến nay đều là thật lòng, khi còn nhỏ là vậy, bây giờ cũng như vậy.”
...
Lâm Thanh Nhạc biết Lâm Vũ Phân nhất định sẽ nhân lúc cô không có ở đó mà tra hỏi Hứa Đinh Bạch, cô sợ mẹ cô sẽ nói những lời khó nghe. Vì thế trên đường mua thức ăn cô đều ra sức chạy, vội vàng mua xong lại chạy như điên về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-136.html.]
“Con đã về rồi đây!” Lâm Thanh Nhạc vội vàng thay giày, tiện tay đặt thức ăn ở hành lang sau đó muốn chạy thẳng vào phòng ngủ của mẹ cô, kết quả vừa bước vào nhà, cô đã thấy Hứa Đinh Bạch ngồi một mình ở trong phòng khách.
Lâm Thanh Nhạc dừng bước: “Hả?”
Hứa Đinh Bạch đứng dậy đi tới chỗ cô, cười như không cười nói: “Sao lại nhanh như vậy? Em chạy à?”
Lâm Thanh Nhạc: “Anh... không sao chứ?”
“Chuyện gì?”
Lâm Thanh Nhạc nhìn về phía cửa phòng mẹ cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ em có làm khó anh không?”
Hứa Đinh Bạch nói: “Em đoán xem.”
“Nói đi mà… Cuối cùng là có hay không?”
Hứa Đinh Bạch thấy cô thật sự lo lắng, anh xoa đầu cô nói: “Không có, em yên tâm đi.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào anh để xác nhận.
“Thật sự không có.”
Lâm Thanh Nhạc thấy Hứa Đinh Bạch quả thật không có gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm...
“Vậy em đi lấy thức ăn cho mẹ ăn đây, anh tự mình ăn đi.”
“Được.”
Lâm Thanh Nhạc đem thức ăn cho Lâm Vũ Phân.
Lâm Vũ Phân vừa thấy cô bước vào liền hỏi: “Cậu ta nói con và cậu ta làm cùng một công ty, đúng không?”
Lâm Thanh Nhạc đưa đôi đũa cho mẹ cô: “Vâng, anh ấy là ông chủ của công ty đó.”
Lâm Vũ Phân ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”
“... Nhưng trước đây con thật sự không biết, cho đến khi phỏng vấn vào con mới biết.”
“Cho nên, lần này cậu ta tới Khê Thành là bởi vì con sao? Sau đó hai đứa đã ở bên nhau à?”
Lâm Thanh Nhạc chưa từng nói chuyện tình cảm trước mặt Lâm Vũ Phân, cho nên cô vẫn có chút ngượng ngùng khi nói đến: “Vâng... Đón năm mới anh ấy cũng không có nơi nào để đi cho nên mới đến đây. Chúng con là thật lòng yêu nhau... nên mới ở bên nhau.”
Cô nói ngập ngừng, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được nở nụ cười.
Lâm Vũ Phân là người từng trải, đương nhiên biết dáng vẻ của con gái bà lúc này hiển nhiên đã chìm sâu trong mối quan hệ này.
Thật ra bà cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Trước kia bà chỉ cảm thấy đây là sự nhầm đường nhất thời, là sự phóng đãng của tuổi trẻ, là sai lầm... Nhưng thật không ngờ, thì ra ngay từ đầu người sai lại chính là bà.
“Mẹ, mẹ không thích Hứa Đinh Bạch sao?” Lâm Thanh Nhạc nhìn về phía cửa, nhỏ giọng nói: “Con rất thích anh ấy, mẹ có thể không phản đối được không, cũng đừng nói những lời khó nghe với anh ấy nữa.”
Lâm Vũ Phân sững sờ, đánh Lâm Thanh Nhạc một cái nhẹ: “Mẹ có nói mẹ phản đối sao, mẹ nói những lời không dễ nghe hồi nào, con cũng chưa có gả đi mà tâm đã hướng ra bên ngoài rồi phải không?”
“Mẹ nhỏ giọng một chút!” Lâm Thanh Nhạc nói: “Ý con muốn nói là...”
Còn không phải là bởi vì di chứng trước kia còn lưu lại sao.