Lôi Kéo - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:18:43
Lượt xem: 35
Chiếc xe vững vàng tiến về phía trước, Lâm Thanh Nhạc vì muốn chăm sóc cho Vu Đình Đình mà theo cô ấy ngồi ở ghế sau. Được một lát, cô mới nhận ra cô căn bản không cần phải chăm sóc cho cô ấy mà phải nhanh chóng chặn miệng Vu Đình Đình lại.
“Hứa Đinh Bạch, may là hôm nay cậu tới nhanh! Bằng không thì Thanh Nhạc nhà tôi phải tặng cho Úc Gia Hữu đem đi rồi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Này...”
“Thanh Nhạc! Tớ cam đoan hiện tại Úc Gia Hữu vẫn còn độc thân, cậu ta vẫn còn thích cậu đó.”
Hứa Đinh Bạch nhìn hai người qua kính chiếu hậu: “Vẫn còn thích?”
Vu Đình Đình: “Đúng, đúng, cậu không biết đâu, Úc Gia Hữu thích Thanh Nhạc từ hồi cấp ba, còn đối xử với cậu ấy rất tốt nữa.”
Lâm Thanh Nhạc duỗi tay muốn bịt miệng Vu Đình Đình lại, cô ấy nhanh chóng né đầu ra, nói tiếp: “Cái này có gì mà không được nói, tớ phải cho cậu ta biết giá thị trường của cậu! Hứa Đinh Bạch, tôi nói cho cậu biết, Thanh Nhạc nhà tôi có không ít người theo đuổi, loại như Úc Gia Hữu còn có không ít, cậu cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi!”
Lâm Thanh Nhạc nghe xong thật sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống: “Cậu mà lắm miệng nữa có tin bây giờ tớ ném cậu ra khỏi xe không!”
Lâm Thanh Nhạc đột nhiên cao giọng làm Vu Đình Đình lúng túng: “Đừng nóng giận mà... Không nói, tớ không nói nữa được chưa, tớ ngủ, khi nào tới thì gọi tớ!”
Lâm Thanh Nhạc liếc mắt trừng cô ấy, thở phì phò nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Hứa Đinh Bạch qua kính chiếu hậu thấy cô căng mặt thì cười nhẹ.
Hai mươi phút sau, xe từ từ dừng lại trước cửa tiểu khu nhà Vu Đình Đình, Lâm Thanh Nhạc dìu Vu Đình Đình xuống, cẩn thận dẫn cô ấy về nhà.
Chờ đảm bảo trong nhà có người chăm sóc cô ấy, cô mới yên tâm bước ra khỏi cửa tiểu khu.
Sắp tới cửa ải cuối năm, trời càng trở lạnh, sau trận tuyết rơi buổi sáng, mặt đất đã tích được một lớp dày trắng xóa, Lâm Thanh Nhạc đút tay vào túi, chậm rãi đi về phía Hứa Đinh Bạch đỗ xe.
Rất xa, hình như anh đang đứng cạnh xe.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng giữa trời tuyết trắng vô cùng nổi bật. Anh vẫn đứng đó, chẳng làm gì cả, cứ bất động nhìn về hướng cô đang đi tới.
Bàn tay trong túi của Lâm Thanh Nhạc vô thức siết chặt, nhớ tới những lời Vu Đình Đình nói, cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lại không kiềm chế được mà nhớ tới câu bạn gái anh vừa nói trên xe.
Câu này... nghe ra cũng không tệ.
“Đưa đến nhà rồi à?” Lâm Thanh Nhạc vừa đi tới đã nghe thấy anh hỏi.
Lâm Thanh Nhạc rũ mắt đáp: “Ừm, mẹ cậu ấy ra đón rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Hứa Đinh Bạch giúp cô mở cửa xe, “Chúng ta đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-126.html.]
“Được.”
Lại một lần nữa ngồi vào trong xe, Hứa Đinh Bạch đắp chăn lên đùi cô.
Nhờ chăn và điều hòa trong xe, khí lạnh quanh người cũng dần bị bài trừ. Cô nhìn Hứa Đinh Bạch, nhớ lại lúc nãy sao anh không đợi trong xe, bên ngoài trời vẫn còn lạnh buốt...
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, Hứa Đinh Bạch quay sang hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Thanh Nhạc: “Không, không có gì, tớ chỉ muốn hỏi sao cậu lại lái xe tới đây?”
Hứa Đinh Bạch: “Nhất thời quyết định, bây giờ không còn vé tàu cao tốc, đành phải lái xe tới.”
“Vậy khi nào cậu trở về?”
Hứa Đinh Bạch: “Tôi vừa mới tới mà cậu đã muốn tôi đi?”
Lâm Thanh Nhạc ngây người: “Tớ có nói thế đâu?”
Hứa Đinh Bạch: “Khi nào đi thì nói sau, bây giờ tôi không vội.”
Sắp tới đêm trừ tịch, mọi người ai cũng vội vàng trở về quê ăn tết cùng gia đình, chỉ có anh là không vội vã đi đâu.
Bởi vì anh đã không còn một mái nhà chân chính.
Cô nghĩ tới đây, trầm mặc không nói.
“Cùng tôi đi gặp một người.” Hứa Đinh Bạch vừa khởi động xe vừa nói.
“Ai vậy?”
“Đi rồi cậu sẽ biết.”
Hứa Đinh Bạch điều khiển xe tới giao lộ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay tức khắc biết được anh định đi gặp ai.
Đường Nhạc Tiềm so với trước không mấy thay đổi, cô vừa xuống xe, nhìn con hẻm nhỏ quen thuộc trước mặt cảm giác như cách một thế hệ.
Ngày trước, mỗi tuần cô nhất định sẽ tới nơi này ít nhất một lần, nơi đó có một người đàn ông trung niên bán bún, sau đó mỗi lần tới cô đều đứng đó chờ một người thiếu niên mãi không thấy.
“Đi thôi, bà Khương đang chờ ở nhà.”
Lâm Thanh Nhạc quay đầu lại, dường như nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trong đáy mắt của thiếu niên năm xưa, từ từ đi về phía cô.
“Sao lại ngẩn người?” Anh hỏi.