Lôi Kéo - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-14 12:34:54
Lượt xem: 135
Vẻ mặt nam sinh áo lam hung tợn, trong lòng Lâm Thanh Nhạc có chút sợ hãi, nhưng trong mắt không có ý muốn rút lui: “Là anh động thủ trước, cả đám người lại đi bắt nạt một người, đó mà là anh hùng… hảo hán gì chứ.”
Cô quả thực chưa bao giờ mắng chửi người khác, hơn nữa cô lớn lên nhìn mềm mại đáng yêu, vì vậy lời nói ra càng không có lực công kích.
“Phụt —— còn anh hùng hảo hán nữa chứ, ông đây thích làm tiểu nhân bỉ ổi đó được chưa? Tránh ra tránh ra!”
Lâm Thanh Nhạc không nhúc nhích.
“Còn không đi? Mau tránh ra!” Nam sinh áo lam thấy cô không chịu tránh ra, duỗi tay đẩy cô. Dáng người Lâm Thanh Nhạc nhỏ gầy, ở trước mặt nam sinh cao to quả thật giống như người giấy, anh ta tùy tiện đẩy lập tức làm cho cô ngã sang bên cạnh.
Lúc ngã xuống đất, cô theo phản xạ tự nhiên mà chống tay xuống dưới đất, mặt đất gồ ghề, hòn đá nhỏ đan xen, trong nháy mắt lòng bàn tay cùng với da thịt trên cánh tay bị cọ xát ra ít máu.
Nhưng mà lúc này cô không quan tâm, lập tức bò dậy, nâng cao giọng lên mang theo chút run rẩy: “Tôi biết các người là học sinh của trường trung học số 4! Anh!”
Lâm Thanh Nhạc chỉ vào nam sinh đứng phía sau nam sinh mặc áo lam: “Mặc đồng phục của trường mà còn dám tới bắt nạt người khác, không sợ bị trường học xử phạt sao!”
“Cái gì… anh, anh Khôn?” Nam sinh mặc đồng phục có chút sốt ruột nhìn về phía nam sinh áo lam.
Nam sinh áo lam quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta: “Mày, mẹ nó cuối tuần mà mặc đồng phục làm cái gì!”
“… Em chỉ là tùy tiện mặc một bộ thôi mà.”
“Mày bị bệnh à!” Nam sinh áo lam mắng xong thì nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc, bình tĩnh lại, “Mặc đồng phục thì làm sao, mày còn có thể chạy đi tố cáo à.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vậy anh thử xem, Chương Dịch Khôn anh có dám để tôi thử không? Bây giờ tôi có thể báo cảnh sát, sau đó sẽ dẫn cảnh sát đến trường học xác nhận! Dù sao, anh đánh tôi là sự thật.”
Cái đầu nữ sinh nhìn nhỏ, nhưng vẻ mặt này lại có thể làm cho người khác tin tưởng, giống như xác định rồi thì cô chắc chắn có thể làm được.
Hơn nữa Chương Dịch Khôn không nghĩ tới cô thế nhưng còn biết tên mình, nhíu mày nói: “Mẹ nó, tao đánh mày khi nào?!”
Lâm Thanh Nhạc giơ tay của mình lên: “Cái này cũng được tính.”
Chương Dịch Khôn: “…”
Lâm Thanh Nhạc: “Còn không đi sao? Xem ra là muốn tôi đến trường học chờ anh bị phạt à!”
Chương Dịch Khôn tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu mới tức giận nói: “Mẹ kiếp! Chúng ta đi.”
Rốt cuộc vẫn là học sinh trường trung học số 4, tiền đồ tốt thành tích tốt, cho dù ở bên ngoài dám làm điều xấu, nhưng vẫn sợ nhà trường xử lý.
Chương Dịch Khôn nổi giận đi được hai bước, lại không cam lòng mà quay đầu lại nói: “Hứa Đinh Bạch, thức thời thì sau này đừng có đến gần Đới Dung nữa! Còn mày!”
Anh ta chỉ vào Lâm Thanh Nhạc, “Tao nhớ kỹ mày rồi, lần sau đừng để tao gặp lại.”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-11.html.]
Tiếng bước chân hỗn loạn dần đi xa, Lâm Thanh Nhạc nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn Hứa Đinh Bạch: “Cậu có bị thương không? Lúc nãy mới vừa bị đụng phải có đau không?”
Hứa Đinh Bạch mím môi thành một đường, không nói lời nào.
“Chờ đã.” Lâm Thanh Nhạc chạy chậm đến một cách đó không xa, nhặt lại gậy dò đường, đưa tới lòng bàn tay anh: “Đây này.”
Một tay cô cầm gậy dò đường, một tay nhẹ nắm bàn tay anh, lôi kéo anh nắm lấy.
Rất mềm.
Anh cảm nhận được lòng bàn tay cô, nho nhỏ, hơi ướt do căng thẳng.
“Cậu thật sự không có bị thương đúng không?” Cô hỏi.
Hứa Đinh Bạch tránh khỏi tay cô, không nói, lập tức đi về phía trước.
Lâm Thanh Nhạc không yên tâm mà đuổi theo: “Bọn họ và Yên Đới Dung… Cậu và Yên Đới Dung…”
Cô đột nhiên không biết nên hỏi thế nào, bởi việc đó giống như việc riêng tư. Cô suy nghĩ một lúc lâu mới nói, “Bọn họ có phải thường xuyên tới tìm cậu như vậy phải không?”
“… Không liên quan đến cậu.”
Lâm Thanh Nhạc mặc kệ, nói thẳng: “Dù sao nếu bọn họ còn tới, cậu nhớ rõ phải kêu người ở xung quanh, chứ đừng không nói tiếng nào.”
“Tại sao cậu lại đến đây.” Hứa Đinh Bạch đứng lại, cắn răng, “Tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, cậu đừng đến đây nữa.”
“Ừm, đúng vậy… Nhưng hôm nay tớ tới là để ăn bún.”
“…”
Cái cớ này dùng bao nhiều lần? Mỗi ngày đều đến đây ăn bún, nghĩ anh bị thiểu năng trí tuệ hả?
Lâm Thanh Nhạc: “Chuyện đó, hôm nay tớ có thể đến nhà cậu không?”
Hứa Đinh Bạch cơ hồ là buộc miệng nói ra: “Không thể đến nhà tôi ăn!”
“Không phải không phải, cậu yên tâm đi, tớ không phải muốn đến ăn bún! Là tay tớ bị thương, thật đó! Nè, cậu sờ đi, còn có m.á.u nữa.” Lâm Thanh Nhạc sợ anh không tin, lôi kéo tay anh chạm vào cánh tay cô, cố nén đau nói, “Nhà cậu có thuốc khử trùng không, tớ muốn bôi thuốc khử trùng xong rồi về nhà, nếu không mẹ tớ sẽ lo lắng.”
“Hứa Đinh Bạch? Được không…”
Cô lại bước tới, lôi kéo anh lần nữa.
Khi tay anh chạm đến cánh tay bị đá cọ xát dẫn đến chảy m.á.u làm cho làn da bị ướt át của cô, cảm giác này thật kỳ lạ.
Sự kỳ lạ này cũng giống như khi anh ngửi được mùi hương của cô khi cô che chở trước người anh.
Không đúng lúc cũng không thể lý giải được.