Lôi Kéo - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:51:14
Lượt xem: 45
Vu Đình Đình đang trong trạng thái chưa tỉnh táo hẳn, nhưng khi nghe thấy những lời này, hai mắt cô ấy chợt sáng lên: "Được đó, hai người... phát triển thật là nhanh đó!"
Lâm Thanh Nhạc: "Tớ chỉ là đi báo cáo công việc với cậu ấy thôi."
"Báo cáo ở nhà riêng, không tệ không tệ, có mùi kia lắm nha."
"... Mùi gì?"
Vu Đình Đình mỉm cười: "Mùi vị tình yêu công sở đó.”
Lâm Thanh Nhạc nghe xong liền trừng mắt nhìn cô ấy: "Công ty của chúng tớ không cho phép chuyện tình yêu công sở! Đừng nói nhảm nữa."
"Thật hay giả thế?"
Thật ra cô cũng không biết công ty mình có quy định việc này không, nhưng cô thấy hầu như công ty nào cũng có quy định như vậy.
Vì vậy Lâm Thanh Nhạc gật đầu khẳng định: "Tớ đi đến nhà cậu ấy bởi vì cậu ấy đang bị bệnh, kế hoạch lại đang gấp, chứ tớ với cậu ấy không…”
“Cũng không quan trọng.” Vu Đình Đình bất ngờ nói.
"Cái gì cơ?"
Vu Đình Đình: "Hứa Đinh Bạch không phải là ông chủ sao? Nếu cậu ta muốn yêu, cậu ta có thể thay đổi quy định."
"…"
Lâm Thanh Nhạc vội vã thay giày, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Cô biết rằng nếu cô ở lại lâu hơn nữa, Vu Đình Đình vẫn sẽ nói tiếp một đống những điều vớ vẩn để tẩy não cô.
Cái gì mà sửa đổi quy định... Hình như trong đầu cô bạn thân của cô không có gì khác ngoài tình yêu!
——
Lúc cô đến nhà Hứa Đinh Bạch thì đã là một giờ chiều, bởi vì đã đến đây một lần nên Lâm Thanh Nhạc đã khá quen thuộc nơi này. Cô đặt đồ xuống phòng khách, nhìn xung quanh nhưng lại không thấy ai.
"Hứa Đinh Bạch."
Phòng khách trống trơn, không có ai khác ở đây cả.
"Hứa Đinh Bạch?"
Vẫn không có ai trả lời cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-109.html.]
Nhà của anh hơi lớn, Lâm Thanh Nhạc hơi ngại việc đi tìm lung tung, đành phải gọi điện thoại cho anh. Nhưng không có ai trả lời, sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại yếu ớt, cô tìm kiếm theo âm thanh và đi vào trong.
Cô nhanh chóng bước đến vị trí của phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ chính không đóng, chỉ hơi khép hờ. Cô đẩy cửa ra một chút và liếc mắt nhìn vào bên trong.
Căn phòng rất lớn, rèm cửa đóng chặt không có ánh sáng, nhưng bởi vì cửa phòng mở ra nên cô vẫn có thể nhìn rõ bên trong. Giữa phòng có một cái giường, khăn trải giường có chút bừa bộn.
Anh không có ngủ trên giường, mà là... ngồi dưới sàn nhà, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh đang tựa đầu vào thành giường, điện thoại ở tủ đầu giường khẽ vang lên.
Anh không nghe thấy âm thanh gì sao?
Trái tim Lâm Thanh Nhạc khẽ nhảy lên, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức mở cửa chạy vào.
"Hứa Đinh Bạch!"
Cô đi vòng qua trước mặt anh và thấy anh đang dựa vào đó mà không có phản ứng gì. Cô lo lắng ngồi xổm xuống và đưa tay chạm vào mặt anh…
Nóng quá.
"Cậu bị sốt sao? Tỉnh lại đi, Hứa Đinh Bạch!"
Hành động của cô cuối cùng cũng đủ lớn, người trước mặt rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lạnh lùng, trong môi trường tối tăm này lại cảm thấy vô cùng lạnh nhạt.
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, gần như bị lôi vào một cảnh tượng nào đó trong quá khứ. Cô ngây người nhìn anh, cổ họng như bị nghẹn lại.
“Cậu đã đến rồi à.” Hứa Đinh Bạch đã mở miệng nói, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều.
Lời anh vừa nói xong, kịp thời giúp Lâm Thanh Nhạc thoát ra khỏi những hình ảnh trong quá khứ.
Anh có thể nhìn được, anh đã trưởng thành, anh sẽ không bị người khác bắt nạt… Lâm Thanh Nhạc thầm nói với chính mình ở trong lòng, nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh lúc cô đến nhà anh khi anh còn nhỏ và phát hiện anh bị chính ba ruột đánh, đến mức chỉ còn hơi thở thoi thóp.
"Cậu sao vậy, cậu có biết mình đang bị sốt không?"
Hứa Đinh Bạch có chút khó chịu trong cổ họng, hơi ho khan một tiếng: "Tôi biết, là do đau dạ dày vào ngày hôm qua. Nhưng tôi đã uống thuốc rồi, không sao đâu."
“Trông dáng vẻ cậu như vậy mà còn nói không sao sao… mà sao cậu lại ngồi đây.” Cô tiếp tục lẩm bẩm, “Dọa tớ sợ muốn chết.”
“Như vậy làm cậu sợ sao?” Anh hơi nghi ngờ hỏi.
Lâm Thanh Nhạc tất nhiên sẽ không nói hình ảnh này khiến cô liên tưởng đến những hình ảnh không mấy tốt đẹp trong quá khứ kia, cô quay đầu lại nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu đang hôn mê, cho nên mới bị dọa sợ đó."
Hứa Đinh Bạch biết rõ điều đó: "Tôi chỉ ngồi đây để uống thuốc thôi,
tôi ngồi xem phim một lúc, không ngờ thuốc có hiệu quả cao đến vậy nên tôi lăn ra ngủ."
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn màn hình phía trước, cứng họng: "Có ai bị sốt mà vẫn như thế này..."