Lôi Kéo - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-08-16 22:57:36
Lượt xem: 63
“Chị, hôm nay em không cần đến trung tâm âm nhạc, nhưng mà em muốn đi dạo công viên, được không ạ?” Sau khi cô vào nhà, Hạ Tuyền nói.
Lâm Thanh Nhạc: “Đương nhiên là được, em muốn đi đâu đều có thể cùng Dương Dương đi thử, sau này khi chị không có ở đây bọn em có thể tự mình đi.”
“Dạ, vậy đi thôi, bây giờ em muốn ra ngoài đi dạo.”
“Được.”
Hạ Tuyền đứng lên, đột nhiên hỏi: “Anh, anh có muốn đi cùng không?”
Bị gọi đích danh, Hạ Đàm sửng sốt: “Hả?”
Hạ Tuyền cười khẽ: “Vì lúc em với Dương Dương đi dạo chị Thanh Nhạc sẽ đi phía sau bọn em, em nghĩ để chị ấy đi một mình sẽ thấy nhàm chán, anh có muốn đi cùng không, vừa đúng lúc có thể nói chuyện cùng chị ấy.”
Hạ Đàm dừng lại, nghiêng người qua thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người nào đó ngồi bên cạnh mình liếc qua, sởn cả tóc gáy!
Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt muốn gây thêm họa cho anh sao!
“Ai da… Thật không may rồi, lát nữa anh còn phải tham gia hội nghị qua video nữa.” Hạ Đàm đau lòng nói.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng xua tay: “Không cần không cần, anh cứ làm việc đi, tôi không cần người đi cùng đâu.”
Hạ Tuyền hận sắt không thể luyện thành thép: “Hội nghị gì chứ… không dời lại được sao.”
Lâm Thanh Nhạc: “Tiểu Tuyền, thật sự không cần đâu.”
Hạ Tuyền: “Không được! Anh, hôm nay là cuối tuần mà, còn có hội nghị gì chứ.”
Hạ Đàm: “…Thật sự có mà.”
“Anh...”
“Chúng ta đi thôi.”
Hạ Tuyền nghe thấy giọng nói này, sửng sốt: “Hả?”
Hứa Đinh Bạch đứng lên: “Anh đi cùng mọi người, đi thôi.”
Hạ Tuyền: “...”
Lâm Thanh Nhạc: “…”
Lúc đầu Hạ Tuyền là vì đại sự cả đời của anh mình nên mới kiên quyết muốn có người đi cùng, thật không ngờ anh trai ngốc của cậu ta lại cần công việc không cần tình yêu, ngu ngốc như vậy.
Hơn nữa càng không ngờ tới chính là, anh Đinh Bạch của cậu lại muốn đi cùng…
Sau một hồi kinh ngạc, trong lòng Hạ Tuyền cũng rối tinh rối mù.
Hu hu, anh Đinh Bạch đối với cậu quá tốt rồi, người bận rộn như anh ấy thế mà lại nguyện ý đi cùng bọn họ.
——
Lâm Thanh Nhạc cũng không ngờ tới Hạ Tuyền còn lo nghĩ cho cô theo sau không có gì làm, thật ra điều này hoàn toàn không cần thiết, cô chú ý bọn họ là được rồi, không cần người nói chuyện cùng cô.
Nhưng lời từ chối của cô bị nén lại không có cơ hội nói ra vì Hứa Đinh Bạch đã mở cửa đi xuống lầu rồi.
Vậy là đến cuối cùng, cô cũng chỉ có thể đi bên cạnh anh như thế này, theo sau Hạ Tuyền và Dương Dương ở phía trước không xa.
Nhưng… cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Hừm… nên nói cái gì đây.
“Vết thương trên mặt cậu đã đỡ hơn chưa?”
“Cuối tuần cậu đều đến đây sao?”
Hai người cùng mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Nhạc: “Hả? Không phải lần nào cũng đến, nhưng rảnh thì tớ đều đến căn cứ. Tiểu Tuyền nói, thời gian qua không cần người đi cùng.”
Hứa Đinh Bạch gật đầu: “Vết thương của tôi cũng đỡ nhiều rồi.”
“Ồ…”
“Huấn luyện chó dẫn đường rất mệt nhỉ?”
“Trước đây thử qua… rất mệt, nhưng tớ cảm thấy vẫn có chút thành tựu.” Lâm Thanh Nhạc nói, "Cậu xem, Tiểu Tuyền bây giờ rất vui, tương lai em ấy tương đương với việc sẽ có thêm một đôi mắt vậy."
“Ừ.”
“Giá như trước đây cậu cũng có một chú chó dẫn đường thì tốt biết mấy.” Lâm Thanh Nhạc buột miệng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-101.html.]
Hứa Đinh Bạch hơi ngừng lại: “Khoảng thời gian đó, cho tôi rất lãng phí.”
“Không đâu…”
“Khi đó nơi cần đi thì tôi đã biết đường rồi, những nơi khác… không phải còn có cậu sao.”
Lâm Thanh Nhạc nghĩ đến quá khứ, khóe miệng cũng hiện lên một chút ý cười: “Cậu xem tớ như chó dẫn đường sao?”
Hứa Đinh Bạch ngừng một lúc, nói: “Là xem cậu như đôi mắt của tôi.”
Trái tim Lâm Thanh Nhạc khẽ nhảy lên.
Cô lúc 16 tuổi đã nhất quyết cam tâm tình nguyện trở thành đôi mắt của anh, lúc đó chỉ nghĩ dẫn anh ra ngoài đi lại, giúp anh sống vui vẻ hơn, không hề nghĩ tới điều gì khác.
Nhưng hiện tại nghe anh nói những lời này, lại cảm thấy nó có nhiều ý nghĩa khác.
“Chị, anh Đinh Bạch! Ở đây có kem đúng không?” Hạ Tuyền quay lại phía bọn họ hét to hỏi.
Lâm Thanh Nhạc định thần lại, vội đi qua đó.
Lúc này bên cạnh có chiếc xe bán kem đang phát loa để mời chào khách.
“Có, em muốn ăn kem hả?”
Hạ Tuyền: “Dạ, có điều em không mang theo điện thoại, anh Đinh Bạch đâu, nhờ anh ấy trả tiền giúp em.”
Lâm Thanh Nhạc: “Để chị mua cho, em muốn ăn vị gì?”
“Cảm ơn chị.” Hạ Tuyền nghĩ đi nghĩ lại, “Có vị socola không chị?”
Lâm Thanh Nhạc nhìn về hướng bên đó: “Hẳn là có.”
“Vậy em muốn vị socola.”
“Được.”
Lâm Thanh Nhạc quay người tính đi, nhưng mới bước được hai bước thì bị cản lại, Hứa Đinh Bạch nói: “Đợi tôi ở đây, tôi đi mua.”
Hạ Tuyền nghe thấy liền giao phó: “Anh Đinh Bạch, nhớ mua cho chị ấy một cây.”
Hứa Đinh Bạch: “Anh biết rồi.”
Mấy phút sau, Hứa Đinh Bạch cầm về hai cây kem.
Hứa Đinh Bạch đưa kem cho Hạ Tuyền xong, cây kem còn lại đưa cho Lâm Thanh Nhạc: “Cầm lấy.”
Lâm Thanh Nhạc liếc mắt nhìn xuống, của cô là vị vani… vị mà cả hai người bọn họ đều thích.
Hạ Tuyền: “Anh Đinh Bạch, anh không mua cho mình sao?”
“Không có.”
“Anh không ăn sao, rất ngon đó.”
Hứa Đinh Bạch: “Đồ ăn của con nít.”
Lâm Thanh Nhạc mới vừa cắn một miếng: “...”
Hạ Tuyền cười ha ha: “Mới không phải, con gái cũng thích ăn mà, đúng không chị?”
Lâm Thanh Nhạc khẽ hừ một tiếng: “Đúng vậy.”
Hứa Đinh Bạch nhìn khuôn mặt không phục của cô, khóe miệng khẽ cong lên.
“Đúng rồi, chị ơi, chị có bạn trai chưa?”
“… Khụ khụ.” Đột nhiên thình lình bị hỏi vấn đề này, Lâm Thanh Nhạc bị sặc, cô ho hai lần rồi mới hỏi lại, “Em hỏi chuyện này làm gì?”
Hạ Tuyền nói: “Là thế này, anh trai em da mặt mỏng dễ ngượng ngùng, trước đây anh ấy nói rất thích chị, chị nếu như chưa có bạn trai, thử suy nghĩ đến anh ấy xem sao?”
Mặt Lâm Thanh Nhạc đỏ bừng lên, cô vội liếc nhìn Hứa Đinh Bạch: “Em nói linh tinh gì vậy…”
Hạ Tuyền nghiêm túc nói: “Em không nói linh tinh, thật đó! Anh ấy lúc trước luôn khen chị xinh đẹp, còn nói muốn theo đuổi chị! Không tin thì chị hỏi anh Đinh Bạch đi! Anh ấy cũng biết mà.”
Lỗ tai Lâm Thanh Nhạc đều đỏ cả lên, kinh ngạc nhìn Hứa Đinh Bạch.
Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày: “Đúng là có khen xinh đẹp.”
Hạ Tuyền: “Đúng đúng đúng!”
“Nhưng cậu ta nói muốn theo đuổi khi nào?” Hứa Đinh Bạch nhàn nhạt nói, “Tiểu Tuyền, đừng tùy tiện hiểu lầm ý của anh em.”
Hạ Tuyền: “...”