Lôi Kéo - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-14 00:20:17
Lượt xem: 140
Lâm Thanh Nhạc mím môi: “Đừng nói nữa, ăn cơm đi.”
“… Ồ.”
---
Trong khoảng thời gian này cô đã đi đến con hẻm nhỏ ở đường Nhạc Tiềm nhiều lần, mỗi khi đến ngày thứ bảy, cô lại có thói quen đi đến nơi này.
Ngày nào Hứa Đinh Bạch cũng về đúng giờ, Lâm Thanh Nhạc đi theo phía sau anh, nhưng không chào hỏi.
Ngày thường khi cô đi đến hết đường, thì sẽ xoay người đi về.
Cô cảm thấy bản thân có chút tức giận, không phải giận anh không để ý tới cô, cũng không phải giận anh hung dữ với cô, mà là giận anh nguyện ý thu nhận ý tốt của người khác nhưng lại từ chối cô.
Lúc còn học tiểu học cô biết anh rất được hoan nghênh, nhân duyên rất tốt, nhưng anh đối với người bạn cùng bạn là cô lại càng tốt hơn, tuy rằng anh đối với người khác rất thân thiện gần gũi nhưng cũng không bằng anh đối với cô.
Hiện tại… lại không giống như thế.
Sau khi trở về, Lâm Thanh Nhạc buồn bực cả một buổi tối, trong lòng còn nghĩ không muốn đi tìm anh nữa.
Nhưng mà ngày hôm sau tỉnh lại, cô lập tức khinh thường bản thân mình tối hôm qua.
Với tình huống hiện tại của Hứa Đinh Bạch, có người nguyện ý đối tốt với anh quả thực không tồi. Mặc kệ người nọ là ai, nhưng có thể làm anh tiếp nhận thiện ý là tốt rồi.
Vì thế hờn dỗi tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngày thứ hai tuần sau, Lâm Thanh Nhạc lấy cớ ra hiệu sách tìm tài liệu học tập, đi từ nhà ra tới gần nhà Hứa Đinh Bạch.
Cô ở đầu hẻm đợi một lúc, thấy Hứa Đinh Bạch đi tới. Hôm nay anh không lựa chọn ăn bún, mà trực tiếp đi thằng vào trong con hẻm nhỏ. Lâm Thanh Nhạc đi theo xa xa, suy nghĩ nên nói cái gì với anh mới tốt.
“Đang chờ mày đến đó Hứa Đinh Bạch.”
Đi vào con hẻm, Lâm Thanh Nhạc đột nhiên thấy vài người từ xa đi đến.
Thấy Hứa Đinh Bạch đi qua, bọn họ chậm rãi đi đến bên cạnh anh, chặn không cho anh đi tiếp.
“Nghe nói mày nhận đồ mà Đới Dung mang đến.” Nam sinh mặc đồ màu lam cầm đầu đi đến phía trước một bước, trên mặt mang theo vẻ tức giận, “Con mẹ nó mày là cái thá gì mà dám nhận đồ của cô ấy hả?”
Hứa Đinh Bạch cũng cao giống như bọn họ, nhưng nhìn anh gầy hơn họ rất nhiều. Nghe bọn họ nói, anh một chút cũng không quan tâm, mặt hờ hững muốn đi vòng qua.
“Dựa vào cái gì hả? Mày chỉ là một kẻ bị mù mà thôi!” Nam sinh áo lam bất mãn, dùng sức đá vào cây gậy dò đường của anh, gậy dò đường rời tay, bay ra tận mấy mét!
Hứa Đinh Bạch dừng lại, giữa mày hiện vẻ tàn bạo.
“Cầm đồ rồi mà còn không thừa nhận? Nói đi, đồ đó để ở chỗ nào!” Nam sinh áo lam nhìn dáng vẻ này của Hứa Đinh Bạch thì giận sôi máu, không phải chỉ là có chút đẹp trai thôi sao? Cho dù đẹp nhưng cũng chỉ là một tên mù, dựa vào cái gì mà để Đới Dung mang đồ ăn đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-10.html.]
Càng nghĩ càng giận, anh ta túm chặt cổ áo Hứa Đinh Bạch đẩy mạnh ra sau!
“Nói đi, mắt mù mà miệng cũng câm luôn à!”
Thiếu niên không nhìn thấy được, bị người khác dùng sức xô đẩy nên lập tức đập mạnh vào bức tường phía sau.
Cơ thể va vào mặt tường phát ra tiếng, thiếu niên chật vật chịu đau.
“Không biết, tránh ra!” Anh khua tay phản kháng, nhưng nam sinh áo lam lại dễ dàng thoát khỏi đòn công kích của anh.
Nam sinh áo lam cười nhạo: “Mẹ nó, họ Hứa kia, mày còn tưởng rằng mình là đại thiếu gia sao, giờ mày chỉ là một tên mù, có thể tự hiểu lấy mình một chút không. Nực cười, còn không biết xấu hổ mà đến gần Đới Dung? Mày như vậy, xách giày cho cô ấy… À không, mày còn không tìm thấy giày ở đâu nữa đúng chứ? Hả?”
“Phụt—— ha ha ha ha.”
---
Xung quanh đều là những tiếng cười ghê tởm, nhưng trước mắt anh chỉ là bóng tối trống rỗng, căn bản không tìm ra bọn họ ở đâu.
Cái gì cũng nhìn không thấy, phản kháng đều thành trò cười!
Sắc mặt Hứa Đinh Bạch trắng bệch, đôi mắt không hề có tiêu cự mà “nhìn” vào nơi phát ra âm thanh, đầu ngón tay nắm chặt làm cho lòng bàn tay đau đớn.
“Mẹ nó, mày có chịu đem ra không? Hay là tìm không thấy? Tìm không thấy thì nói với anh đây, để anh đây về nhà giúp mày tìm.” Nam sinh áo lam cười quái dị, duỗi tay túm lấy cổ áo anh.
Cổ áo bị nắm chặt, cổ của Hứa Đinh Bạch bị cổ áo siết chặt lại, hô hấp lập tức khó khăn.
Anh cắn chặt răng, vừa định đẩy người trước mặt ra, yết hầu bỗng nhiên buông lỏng, tay đang nắm lấy cổ áo anh đột nhiên buông ra.
“Dừng lại đi, tôi kêu người đến đấy!”
Đầu tiên anh nghe được giọng nói người đang đứng trước mặt mình, ngay sau đó, ngửi được một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt.
Chóp mũi hơi ngứa, là tóc, mà mùi hương kia là của sợi tóc.
Anh ý thức được có người đứng trước mặt anh, rất gần rất gần.
Nam sinh áo lam sửng sốt khi đột nhiên bị người khác kéo ra, anh ta nhìn xuống, phát hiện chính giữa anh ta và Hứa Đinh Bạch có một nữ sinh chui vào, cái đầu của nữ sinh chỉ cao đến cằm anh ta, cô bảo vệ Hứa Đinh Bạch ở sau người, nâng mắt, lạnh lùng mà nhìn anh ta.
“Con này chui từ đâu ra thế…”
Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng chạy tới nên bây giờ cô còn thở gấp, cô đẩy nam sinh áo lam ra: “Anh cách xa cậu ấy ra! Bằng không bây giờ tôi kêu cứu mạng đấy!”
Nam sinh áo lam không phòng bị, bị đẩy ngã lui về phía sau một bước, anh ta rũ mắt nhìn n.g.ự.c mình, lại không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc: “Kêu cứu mạng? Con nhóc ranh, mày muốn khởi động tay chân với tao à?”