ghét mấy loại t.h.u.ố.c đầy sâu bọ đắng ngắt , cũng chán  giam trong phòng tĩnh dưỡng,  lúc thấy sống cũng chẳng  gì ý nghĩa, c.h.ế.t còn hơn.
 
 hôm ,   thấy   tiếc cùng ch.ó hoang tranh ăn cũng  sống cho bằng , trong lòng kỳ lạ sinh  chút ý chí.
 
Hắn nghĩ: Vẫn nên sống thôi. Một kẻ tay trắng như thế mà còn  sống, thì  cũng  thể thử xem.
 
11
 
Đêm ,  ngủ say.
 
Rất đột ngột,   mơ thấy buổi chiều tuyết rơi ào ạt năm nào.
 
Năm Kiến Ninh thứ mười lăm, tiên hoàng bệnh nặng, biên cương bất .
 
Phụ  theo quân đội Nam An Vương bắc chinh,  khi   gửi gắm  và mẫu  đang m.a.n.g t.h.a.i cho đại bá chăm sóc.
 
Thế nhưng lòng  khó lường.
 
Phụ   rời , bọn họ liền lộ rõ bộ mặt thật,  chỉ nuốt trọn  bạc phụ  gửi về mỗi tháng, còn  chịu mời đại phu cứu chữa khi mẫu  khó sinh.
 
Mẫu  qua đời  bao lâu, bọn họ  nhận  tin phụ  tử trận, liền thẳng tay đuổi   khỏi nhà.
 
Khi   mới bảy tuổi,  mặc áo bông rách nát, tranh giành đồ ăn với ch.ó hoang, uống nước tuyết cầm .
 
Trong đầu chỉ còn một ý niệm.
 
Phải sống,  báo thù.
 
Thế nhưng ngày đông giá rét, giành ăn trong miệng ch.ó cũng  dựa  vận may.
 
Trước khi gặp Trần Nghiễn,   đói  lâu  lâu, tự nhiên chẳng chịu nhường.
 
Trong mộng, cảnh xưa tái hiện.
 
Trên con phố dài,   đứa bé thơ dại là chính , m.á.u me đầm đìa.
 
Một cỗ xe ngựa che màn xanh dừng , Trần Nghiễn bảo tiểu đồng xua đuổi lũ chó,  từ trong xe đưa  cho  điểm tâm cùng bạc tiền.
 
Tuyết lớn đầy trời, thiếu niên tuấn tú như ngọc.
 
Cảnh tượng ,   nhớ suốt nhiều năm. 
 
 nay   , mới thấy bên cạnh  còn  một Tô Lẫm mặt mày tái nhợt. 
 
Hắn  ho khan  ngừng, lấy từ trong n.g.ự.c  một gói giấy dầu, giọng yếu ớt:
 
“Biểu ca, đưa cả viên đường  cho nàng .”
 
Thì  là  .
 
Trong mộng,  khẽ thở dài.
 
Sáng hôm .
 
Ta  dậy  giường, chỉ thấy tinh thần sảng khoái.
 
Thay váy lụa, chào hỏi Tô Lẫm xong,  vội đến cổng Trần phủ hội hợp cùng Trần Nghiễn.
 
Hắn đến còn sớm hơn , đang chỉ huy hạ nhân chất từng rương đồ lên xe. 
 
Ta bước , cũng lấy  kinh ngạc vì sự hào phóng .
 
“Chỉ là về nhà  đẻ thôi, cần gì mang nhiều thế.”
 
Ánh mắt  dừng  mặt  một thoáng, :
 
“Đó là lẽ nên .”
 
“Nàng  giúp  nhiều như , Nam An Vương  cho sính lễ dồi dào, những thứ  chẳng đáng gì.”
 
Thôi .
 
Ta  từ chối nữa, bước lên xe . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/loi-hua-cua-quan-tu/8.html.]
 
Trần Nghiễn cầm tờ danh sách dài, kiểm tra xong xuôi cũng  .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Xe ngựa lọc cọc hướng  trang viện của nghĩa phụ ở ngoại ô.
 
Trong xe, giọng Trần Nghiễn vẫn bình thản, thuận miệng hỏi:
 
“Nàng và Tô Lẫm, từ khi nào   như thế?”
 
Ta chống cằm, đang  những hàng quán bốc khói ngoài cửa sổ.
 
“Cũng chẳng  lắm .”
 
“Chỉ mới gặp một  đêm tân hôn, hôm qua là  thứ hai.”
 
Ta   lời thật, đối với những chuyện khác, cũng chẳng cần  .
 
Gọi là quá khứ, chỉ khi còn nhớ mới  ý nghĩa.
 
Cưỡng ép bắt   quên  nhớ , chẳng qua chỉ là tự rước phiền não.
 
Ngoài cửa xe  gì đó vụt qua. 
 
Ta  định lên tiếng thì Trần Nghiễn  nhàn nhạt dặn dò:
 
“Đi mua ít cháo chay với bánh hồ về, phu nhân  ăn.”
 
“Vâng.”
 
Tiểu đồng nhanh chóng mang về đồ ăn còn nóng hổi.
 
Ta liếc  Trần Nghiễn, mới :
 
“Đa tạ.”
 
Hắn   bày bàn nhỏ trong xe, giọng  thấp.
 
“Không .”
 
“Chỉ là, Thê Ngô, bên ngoài nhiều  lộn xộn, nàng nên gọi  một tiếng phu quân.”
 
Ta  đáp, chỉ hỏi ngược :
 
“Còn bên Mạnh cô nương, ngài  giải thích rõ ?”
 
Trần Nghiễn chậm rãi   một cái.
 
 lúc xe chạy qua đoạn rợp bóng cây, ánh sáng mờ tối khiến   thấy rõ vẻ mặt .
 
“Đã  rõ .”
 
Ta chân thành mỉm :
 
“Vậy thì .”
 
12
 
Lần  về thăm nhà còn thuận lợi hơn  tưởng.
 
Trần Nghiễn  việc chu đáo,  hở  một kẽ hở nào.
 
Trước mặt nghĩa phụ,  chủ động nắm tay , dìu  xuống xe ngựa.
 
Gió thu đêm lạnh,  còn cởi áo khoác phủ lên vai .
 
Người ngoài chẳng  chuyện  , thật sự sẽ cho rằng chúng  là đôi phu thê tương kính như tân. 
 
Nghĩa phụ vô cùng hài lòng với thái độ  của .
 
Không chỉ đích  chỉ dẫn cho  con đường quan lộ, mà còn riêng tư  với  bằng vẻ an ủi:
 
“Thê Ngô,   như  ở bên cạnh con,  cũng yên tâm .”