“Mạnh Vũ Liên.”
 
“Ngươi  mẫu  và   c.h.ế.t trong ngục, phụ  và ca ca đến giờ vẫn  đường lưu đày, sống c.h.ế.t  rõ.”
 
“Ngươi    nhiều sách, chịu  nhiều khổ. Thật sự  vì một Trần Nghiễn mà ở  thanh lâu ?”
 
Nhiều năm ,  một ngày đông,   khỏi bệnh nặng. 
 
Nghĩa phụ thấy   thể yếu, ép   võ quán tập luyện dưỡng .
 
Ông nghiêm khắc:
 
“Canh ba dậy, chiều muộn mới  về,  học  chút bản lĩnh thật thì    về nhà.”
 
Bên cạnh võ quán là cờ xã.
 
Lúc hoàng hôn, trong quán chỉ còn  ,  tức giận tập quyền,  đầu thấy cờ xã vẫn sáng đèn.
 
Mạnh Vũ Liên sắc mặt trầm tĩnh, hai tay mỗi tay một quân đen trắng, tự đấu cờ một  say mê.
 
Danh tiếng “ nhất tài nữ” của nàng, là từng bước tự nàng giành lấy.
 
Ta nghĩ, nàng thông minh như ,  chắc   Trần Nghiễn  thể cưới nàng.
 
Chỉ là quãng thời gian   như bèo dạt,  ai nương tựa, thật sự quá khổ. 
 
Quá khổ .
 
Cho nên mới coi Trần Nghiễn như cọng rơm cứu mạng duy nhất,  một lời hứa,  tìm cho  một viên đường.
 
9
 
“Ta…”
 
Sắc mặt Mạnh Vũ Liên ngẩn ngơ,  , nước mắt  dâng tràn, cố nén  để rơi xuống.
 
Ta khẽ thở dài.
 
“Đi thôi,  đưa ngươi .”
 
“Dùng bạc của Trần Nghiễn.”
 
Nhận khế ước  từ mụ tú bà , Mạnh Vũ Liên cõng bọc đồ  theo   xuống lầu, ban đầu mím môi  khẽ một tiếng.
 
“Đa tạ cô nương.”
 
Rồi  hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi: 
 
“Cô nương là biểu tỷ của Trần Nghiễn ? Ta thấy cô nương  chút quen mắt.”
 
Ta xoay , định mở miệng trả lời.
 
  ánh mắt bỗng khựng , tên khách làng chơi  ngất    từ khi nào  bò dậy, trong tay nắm dao, mũi nhọn sắp đ.â.m thẳng  lưng Mạnh Vũ Liên.
 
Ta kéo nàng  phía , tay  nắm thành quyền, dồn lực đ.á.n.h thẳng  hông .
 
Choang!
 
Con d.a.o lóe hàn quang sượt qua mu bàn tay , rơi xuống đất.
 
Trong tiếng xin  cuống quýt của mụ tú bà,  nửa đỡ nửa kéo Mạnh Vũ Liên rời .
 
Nàng sợ đến hồn vía lên mây, chân tay đều nhũn . 
 
Nếu    phản ứng nhanh, cây d.a.o sắc bén   lẽ  xuyên thấu tim nàng .
 
Ra tới ngoài cửa.
 
Ta dắt nàng rẽ qua một góc phố, trông thấy Trần Nghiễn  hình cao ngất, đang  chờ  xa, lúc  mới buông tay.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/loi-hua-cua-quan-tu/6.html.]
“Đi ,  đợi ngươi  lâu .”
 
Nàng cũng  thấy Trần Nghiễn, vẻ u sầu  mặt lập tức vơi  quá nửa, đôi mày mắt ánh lên ý .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Nàng bước nhanh vài bước, bỗng  đầu  , cảm kích mà hành lễ.
 
“Hôm nay đại ân đại đức của cô nương, Vũ Liên ắt sẽ kết thảo hàm hoàng mà báo đáp.”
 
Ta mỉm  đáp , xoay  dắt ngựa, cũng cố ý chừa cho đôi uyên ương khốn khổ  chút thời gian tâm sự.
 
Thế nhưng hai bóng  một  một   chặn ngang  mặt .
 
“Nàng  thương ?”
 
“Nàng cần  bôi thuốc.”
 
Ta: ?
 
Ta ngơ ngác  nam tử xa lạ  vài phần quen mắt , ánh mắt  vượt qua vai  , càng thêm kinh ngạc.
 
Sao    dắt ngựa của ?
 
Mãi đến khi phía , Trần Nghiễn cũng nghi hoặc lên tiếng:
 
“…A Lẫm? Sao   ở đây?”
 
Thì  chính là vị biểu  Tô gia từng cứu giá đêm .
 
Ta bừng tỉnh.
 
Tô Lẫm :
 
“Ta  yên lòng, liền  theo xem thử.”
 
Hắn  giơ giơ sợi dây cương trong tay.
 
“Thấy , chẳng    tác dụng  .”
 
“Được ,   mấy chuyện  nữa.” 
 
Hắn   : 
 
“Quận chúa, vết thương của nàng cần xử lý, đừng cử động bừa nữa.”
 
“Ta đưa nàng  bôi thuốc.”
 
Ta vốn  chừa chút thời gian cho Trần Nghiễn và Mạnh Vũ Liên trò chuyện, liền gật đầu đáp ứng.
 
“Làm phiền ngươi .”
 
Thế nhưng.
 
Ánh mắt Trần Nghiễn quét qua  và Tô Lẫm, đáy mắt thoáng trầm , mang theo vài phần bất mãn.
 
Hắn gọi : “Thê Ngô…”
 
Lời còn  dứt, thì Mạnh Vũ Liên vốn im lặng bên cạnh bỗng mở miệng, cắt ngang.
 
Nàng tái nhợt cả khuôn mặt,  .
 
“Là ngươi.”
 
“Ngươi chính là Triệu Thê Ngô.”
 
Trong lòng  thầm kêu  , đang  mở lời giải thích.
 
 nàng  lùi  mấy bước, nghiêng đầu , giọng lạnh lẽo.
 
“Đa tạ quận chúa cứu mạng.”