Nhìn gần, dung mạo  bảy phần giống Trần Nghiễn, nhưng giọng  thì   khác.
 
Bàn tay  đang nắm dải lụa đỏ khựng .
 
Người  ghé sát, vội vàng thì thầm bên tai :
 
“Tẩu tử, tẩu tử,  là Tô Lẫm. Biểu ca  việc gấp, sẽ sớm  về. Nàng yên tâm,   dịch dung,  thêm ánh nến mờ mờ, bọn họ sẽ  nhận  .”
 
Hắn  dắt  bước qua chậu lửa, từng bước tiến về đại đường.
 
Thế nhưng ngay lúc ,    trong đám  vang lên một tiếng  khẩy của Chiêu Khánh.
 
6
 
Ta  rõ Chiêu Khánh nhất định    điều gì, lo lắng đến mức  lưng ướt đẫm, đối với hành vi khác thường của Trần Nghiễn  càng thêm bực bội. 
 
Nghĩ đến nghĩa phụ  hao tổn tâm cơ vì , nếu chuyện   bái đường truyền , e rằng sẽ trở thành trò  của  thành!
 
Thế nhưng cuối cùng nàng     gì cả.
 
Trong khói hỷ, trong tiếng nhạc vui rộn rã, yến tiệc vẫn đang tưng bừng. 
 
Trên đường đến tân phòng, Chiêu Khánh chặn  , giọng trầm thấp:
 
“Thể diện của Nam An Vương cũng chính là thể diện của hoàng thất,   ngu ngốc.”
 
“Từng  lúc  nghĩ Trần Nghiễn là một quân tử ôn nhuận, gả cho  cũng xem như một chốn quy túc.  nay xem , cũng chỉ đến thế mà thôi.”
 
“Này coi như chút đồ chơi nhỏ bản cung tặng thêm cho ngươi, xem như lễ bồi giá.”
 
Nàng  nhét  tay  một vật, khẽ hừ một tiếng,  xoay  rời ,  hề gây  chút động tĩnh nào.
 
Ta   hỷ tháp, mở tay .
 
Là một chiếc khăn tay vuông nhỏ.
 
Dùng thứ gấm Thục hảo hạng, chỉ là đôi uyên ương  đó hình thêu méo mó xộc xệch,     là tay nghề của Chiêu Khánh.
 
Tô Lẫm lảo đảo bước  phòng, cho lui hết  , đôi mắt sáng sủa,  hề  chút men say.
 
Ta tự  vén khăn hỷ, hỏi:
 
“Trần Nghiễn ?”
 
Thấy động tác của ,   thoáng ngẩn ,    , đột nhiên luống cuống tay chân.
 
Hắn  chỉnh  y bào nhăn nhúm,  ưỡn thẳng lưng, ánh mắt chớp lóe.
 
“Là thúc thẩm kéo  tới giải vây,  cũng   biểu ca   .”
 
“ xin Quận chúa yên tâm, bên ngoài tuyệt đối  ai phát hiện  gì bất thường.”
 
Ta lạnh lùng  một tiếng:
 
“Quả thật bản lĩnh lớn thật.”
 
Có lẽ  giả trang quá khéo.
 
Hoặc giả, càng nhiều  giống như Chiêu Khánh, vốn   sinh sự.
 
 đó đều   là lý do để Trần gia,  Trần Nghiễn, chà đạp lên thể diện của  và nghĩa phụ như thế.
 
Trong lòng  tức giận, huyết khí sôi trào,  mắt tối sầm từng trận.
 
Một chén  nóng đưa tới  mặt, kèm theo một viên kẹo ngọt.
 
Thấy    , Tô Lẫm ngượng ngùng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/loi-hua-cua-quan-tu/4.html.]
 
“Chén   rửa , kẹo cũng là  mua.”
 
“Không  đồ  qua tay  khác, nàng cứ yên tâm mà ăn.”
 
Ta mấp máy môi,  hỏi     , nhưng đầu đau như  nứt, chẳng thể    gì.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Rốt cuộc  cũng  nhớ nổi ngày đó kết thúc thế nào.
 
Chỉ lờ mờ  thấy   gọi đại phu,  chăm sóc  suốt một đêm, quanh  mang theo mùi ngọt nhàn nhạt.
 
Đến tận hoàng hôn ngày thứ hai  đại hôn, ngay đêm  khi   về nhà,  mới  thấy Trần Nghiễn.
 
Hắn phong trần mệt mỏi, trong mắt  tia máu, trông còn t.h.ả.m hại tiều tụy hơn cả .
 
Hai ngày    nghĩ  nhiều.
 
Vốn định bụng sẽ bàn kỹ với  về  chi tiết trong cuộc hôn nhân thỏa thuận .
 
Thế nhưng,   thấy bộ dạng thê lương  của ,  bỗng chẳng thể thốt nổi một câu nào.
 
Rất nhanh    rốt cuộc hôm đó  xảy  chuyện gì.
 
Trần Nghiễn  xuống bên bàn, cả  sa sút,  khẽ:
 
“Vũ Liên… nàng    thanh lâu.”
 
7
 
Mạnh Vũ Liên vốn là một nữ tử lòng mang cốt khí cao ngạo.
 
Nàng   thơ,  binh pháp, cũng  múa thương luyện kiếm, từng   nhiều việc mà trong mắt   chỉ  nam tử mới  thể .
 
Người như ,    thể chấp nhận việc  trong lòng cưới kẻ khác, chuyện  cũng là lẽ thường.
 
Nàng   từ    chuyện giao dịch giữa Trần Nghiễn và nghĩa phụ , liền lấy trâm kề cổ, ép   hủy bỏ hôn ước.
 
Nàng rưng rưng nước mắt, từng chữ từng câu chan chứa oán hận:
 
“Vì ? Người đáng gả cho  vốn là !”
 
“Nếu đây là lý do   sống tiếp, thì thà  c.h.ế.t còn hơn.”
 
Trần Nghiễn cũng vô cùng đau khổ. 
 
Hắn vốn dĩ xuất phát vì   cho nàng,  chẳng hiểu    đến bước đường hôm nay.
 
Hắn liều  cứu lấy nàng, cánh tay cũng  rạch một đường dài.
 
Mạnh Vũ Liên nép  lòng ,  một  nữa cầu xin  cưới nàng.
 
Thế nhưng, Trần Nghiễn   .
 
Đừng  đến chính thê, ngay cả   cũng chẳng  hi vọng. 
 
Trưởng bối Trần gia sẽ  đồng ý, nghĩa phụ  cũng sẽ chẳng để kẻ khác trèo lên đầu . 
 
Mà  căn cơ hãy còn nông cạn, lực bất tòng tâm.
 
 lúc , Giáo Phường Ty thiếu , Mạnh Vũ Liên trong cơn tức giận, tự  xin   quan kỹ. 
 
Trước khi , nàng để  cho Trần Nghiễn một câu tuyệt tình:
 
“Chàng  cưới ,  tự  thể tìm con đường khác.”
 
Thế nhưng, sự trượt dốc của  phận vốn   đáy.