Mạnh gia sẽ   minh oan.
 
Mà , cũng chỉ vì báo ân.
 
Thời gian bỗng như chậm .
 
Trần Nghiễn im lặng, đôi mắt đen thẳm  chằm chằm tờ giấy,  ngẩng lên  .
 
Ta   thêm, bình thản   .
 
Rất lâu ,  mới  thấy  khàn giọng:
 
“Được.”
 
“Bên quan phủ  dạo   bận, để trễ chút   đăng ký, nàng  thể  .”
 
Ta thở phào, thấy  chuyện vẫn  tới mức  thể cứu vãn.
 
Trần Nghiễn giữ đúng lời hứa, cũng thực sự cho   nhiều,  nhiều bồi thường.
 
Ta đều  nhận.
 
Bởi theo ước định, Mạnh gia   minh oan,  cũng  lấy  bạc.
 
Ta chỉ mang theo của hồi môn của .
 
Ngày chuẩn  rời , thời tiết thật ,  phấn khởi bước  ngoài, nghĩ lát nữa sẽ giải thích thế nào với nghĩa phụ về tất cả.
 
Thế nhưng Trần Nghiễn dẫn  chặn  ,  , từng chữ từng chữ:
 
“Thê Ngô, nàng là thê tử của , tam thư lục lễ, danh chính ngôn thuận. Nàng định  ?”
 
Ta khó tin.
 
“Chúng   rõ , chỉ là giao dịch.”
 
Giọng Trần Nghiễn  nhẹ, cũng mang chút hoang mang với chính :
 
“Làm  bây giờ,   đổi ý .”
 
18
 
Ta  Trần Nghiễn “mời” trở  trong viện.
 
Trên bàn đá, chúng   đối diện .
 
Thực      khả năng bỏ trốn.
 
Ta từng học võ,  khinh công, mấy hộ vệ của Trần gia chẳng đáng gì.
 
Chỉ là đầu óc   loạn, mơ hồ, thất vọng vô cùng với Trần Nghiễn.
 
Giống như một đóa hoa   thích, bỗng chốc thối rữa.
 
Sao   thể trở nên thế ?
 
Ta    lâu.
 
Mãi mới nhận , một năm rưỡi nay,  thực sự   đổi nhiều.
 
Người trong ký ức vốn lạnh nhạt tự giữ , khí chất nay  nhuốm chút lạnh lẽo sát phạt.
 
Kỳ thực đây cũng là chuyện bình thường.
 
Làm quan và  sách vốn chẳng giống .
 
Huống hồ Đại Lý Tự và Hình Bộ thường xuyên tiếp xúc,  điều tra án tư cũng  tránh khỏi dùng đến hình phạt.
 
Ngày  khi  với gia đình chuyện Mạnh Vũ Liên, Trần phụ còn  thể nổi giận với .
 
Bây giờ  càng  bệ hạ trọng dụng, Trần phủ  mơ hồ để  nắm quyền.
 
“…Vũ Liên   , nàng  còn đang mang đứa con của ngài.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/loi-hua-cua-quan-tu/11.html.]
Ta  thấy  hỏi.
 
Trần Nghiễn rót  cho :
 
“Quan hệ của hai     lắm ?”
 
“Ta nghĩ, nàng  sẽ  trách nàng.”
 
Một cơn gió nhẹ lướt qua.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Hắn khẽ ,  đưa tay vuốt mấy sợi tóc rơi của .
 
Ta tránh động tác đó.
 
Hắn cũng  để ý, uống cạn chén     rời .
 
Ta gọi  :
 
“Ngài  thể giam nổi .”
 
Hắn : “Ta .”
 
“ nàng  , cũng chỉ  thể là thê tử của Trần Nghiễn .”
 
Ta      gì nữa.
 
19
 
 như Trần Nghiễn  ,  quả thật  hạn chế việc   ngoài.
 
Ở Trần gia,  sống thế nào  đây, thì nay vẫn như thế.
 
Chỉ là,   chấp nhận hòa ly.
 
Ta   nghĩa phụ lo lắng, lặng lẽ suy nghĩ  lâu cách phá cục.
 
Tô Lẫm cũng   chuyện .
 
Hoặc nên , Trần Nghiễn căn bản  định giấu  .
 
Hắn  đến tìm , Trần Nghiễn liền giữ  cách  xa  gần, lặng lẽ theo .
 
Cả hai gương mặt đều mang vết thương, như  đ.á.n.h  một trận.
 
“Ngươi   chứ?!”
 
Tô Lẫm lo lắng  .
 
Ta khẽ lắc đầu.
 
Trần Nghiễn phía  khẽ mở miệng:
 
“A Lẫm, theo quy củ,  hẳn  gọi nàng một tiếng biểu tẩu.”
 
Tô Lẫm  đầu mắng :
 
“Kẻ điên!”
 
“Huynh,  chẳng lẽ  sợ  cáo quan ?”
 
Trần Nghiễn mỉm , bộ dạng  hưởng thụ,  cảm thấy  quá ngây thơ:
 
“Biểu , e là  quên mất,  chính là quan.”
 
Thế nên Tô Lẫm ngây   ,   thêm  câu nào nữa.
 
Trần Nghiễn đưa Tô Lẫm đến,  liền lặng lẽ rời .
 
Hắn ngày càng  bệ hạ trọng dụng, thường kín đáo giao cho  nhiều việc điều tra, thực sự  bận.
 
Trong viện chỉ còn   và Tô Lẫm.
 
“…Bây giờ nàng định  thế nào?”