Chỉ điều, nàng dành nhiều tâm sức hơn cho Hư Yến, đồng thời cũng ngừng dò hỏi về “yểm thắng chi thuật”.
Lương An Vãn cho rằng, trở hiện đại, chỉ thể nhờ đến “thuật yểm thắng”.
Tiếc là, thời đại ngoài đủ loại âm linh tà quái, thứ tà đạo nguy hiểm nhất chính là "thuật vu cổ" – độc thuật hại vô biên.
Dù nàng cố công dò la khắp nơi, vẫn tìm chút manh mối nào về “thuật yểm thắng”.
Mãi cho đến mười mấy năm , khi Hư Yến từ một đứa trẻ gầy trơ xương lớn thành một thanh niên cao ráo, cường tráng, Lương An Vãn cuối cùng mới một linh cảm mãnh liệt – nàng thể trở về .
“Sư phụ.”
Hư Yến gõ cửa, đợi bên trong tiếng đáp mới cung kính cúi đầu bước : “Sư phụ, cơm nấu xong .”
“Vất vả cho đồ nhi .”
Ánh mắt Lương An Vãn phức tạp. Ngày thứ hai khi bước tu hành, Hư Yến chủ động đảm nhận hết việc vặt trong nhà – từ quét dọn đến nấu ba bữa cơm mỗi ngày.
Vậy mà thiên phú của xuất chúng đến mức dù phân tâm nhiều việc, vẫn đạt thành tựu đáng nể con đường tu hành.
Giờ đây, Từ Vũ cũng còn đến tìm nàng đấu võ nữa.
Mấy năm Từ Vũ cũng thu một đồ , thường xuyên dẫn đồ đến tìm Hư Yến tỷ thí, là qua sự thể hiện của tử để ngầm so xem sư phụ ai lợi hại hơn.
Thực cả Lương An Vãn và Từ Vũ đều hiểu rõ – thực lực của Hư Yến vượt trội thấy rõ, nếu đấu thật, đồ của Từ Vũ chắc trụ nổi trăm chiêu.
Thế nhưng Hư Yến hiếu thắng, nhiều cố ý thua, tuy tổng tỉ lệ thắng vẫn nhỉnh hơn chút đỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livetream-dia-phu-thanh-bach-nguyet-quang/chuong-222.html.]
Vừa giữ thể diện cho sư phụ là Lương An Vãn, đến mức mất mặt Từ Vũ.
Từ Vũ mánh khóe , tâm trạng phức tạp, từng nhiều với Lương An Vãn rằng: “Hư Yến trông chẳng giống chỉ lo tu hành tí nào.”
Dù thì, trong thời buổi , ai thể chuyên tâm tu hành đều là loại si ngốc; mà đạt đến cảnh giới tâm sáng như gương thì càng hiếm.
Vậy mà Hư Yến vượt hẳn hai loại đó, thể hiện một kiểu khéo léo khác thường – phần giống như đang toan tính điều gì đó.
“Sư phụ? Người đang nghĩ gì ?”
Lương An Vãn giật tỉnh , lắc đầu: “Không gì, chỉ là đang nghĩ xem còn điều gì dạy con .”
Hư Yến khẽ mỉm , dọn mấy món ăn thơm ngon bắt mắt lên bàn, thong thả : “Không , từ từ dạy cũng . Giờ ăn cơm .”
Động tác gắp thức ăn của Lương An Vãn khựng .
đó, nàng vẫn gật đầu, bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Quả nhiên, đúng như dự liệu của Lương An Vãn, đến chiều hôm đó, nàng liền nhận thư truyền tin từ Từ Vũ, rằng ở một vùng đất nọ phát hiện dấu vết của thuật yểm thắng chôn giấu bao nhiêu năm, hỏi nàng đến xem .
Ngón tay Lương An Vãn cầm thư trắng bệch, khi để thư tay cho Hư Yến, nàng lập tức lên đường đến địa điểm Từ Vũ chỉ.
Từ Vũ chờ sẵn ở đó.
TBC
Thấy Lương An Vãn đến, vẻ mặt Từ Vũ nghiêm túc: “Thanh Hư, vì cô điều tra tung tích của thuật yểm thắng, nhưng hiện tại, đây là manh mối duy nhất tìm .”
“Vùng đất vô cùng hoang vu, hàng trăm năm sinh vật nào lai vãng. Dân chúng quanh đây vẫn truyền miệng rằng nơi thần linh vứt bỏ, một sinh linh nào che chở.”