Tô Nhiên hỏi: “Con yêu quái mặc đồ vàng tối qua, hai quen ?”
Đạo trưởng Nguyên Thanh đánh một cái ợ rõ to, lắc đầu, “Không quen. Chúng đuổi theo Nguyên Không mới phát hiện nó, yêu khí nặng, ước chừng cũng bảy, tám trăm năm đạo hạnh, cũng là đầu thấy.”
Tô Nhiên gật đầu như đang suy nghĩ. Xem tình hình tối qua, con yêu và Nguyên Không quan hệ đơn giản, thể moi tin gì từ .
“Vậy còn Nguyên Không, quan hệ gì với các ?”
“Ây, cũng là nỗi bất hạnh của sư môn…”
Nguyên Thanh thở dài, bất đắc dĩ kể nguyên do.
“Hắn là nhị sư của , từ nhỏ sư phụ nhận nuôi. Hắn tư chất thông minh, sư phụ yêu quý. Ai ngờ một xuống núi rèn luyện về thì tính tình đại biến, còn học luôn tà thuật.
Sư phụ và đại sư đánh lén, cuối cùng đều trọng thương mà mất. Trước lúc lâm chung, sư phụ truyền vị trí chưởng môn cho , còn để di ngôn: Nguyên Không nhất định sẽ gây đại họa, g.i.ế.c trừ hại cho dân.
Chỉ tiếc là tư chất tầm thường, chỉ học hai ba phần bản lĩnh của sư phụ, mà Nguyên Không thì ngày càng mạnh lên khi luyện tà thuật. Ta e là thể thành di ngôn của sư phụ …”
Nguyên Thanh thở dài, cúi đầu chậm rãi, trong thần sắc đầy vẻ bất lực, bộ râu bạc phơ cứ run run như đang nức nở.
Mao Tiểu Phàm len lén liếc sư phụ một cái, cũng cúi đầu theo.
Tô Nhiên mà thấy đành lòng, “Nếu là tà đạo, ắt chẳng ai chấp nhận. Nếu thật sự điều ác, cũng sẽ tha cho .”
Nghe , mắt Nguyên Thanh sáng rực lên, “Thật ? Cô Tô chịu giúp đỡ thì thật là đại nghĩa, bần đạo xin cảm tạ .”
Nói xong liền dậy hành lễ với Tô Nhiên, Mao Bất Phàm cũng nhanh nhẹn bắt chước theo.
Hai bọn họ Tô Nhiên kịp phản ứng, cô đồng ý giúp ?
Lão già chẳng lẽ đang gài bẫy, cô tự chui ?
Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Nguyên Thanh, Tô Nhiên cũng ngại từ chối, đành gật đầu.
“Được , khi nào đối phó với Nguyên Không thì gọi một tiếng, sẽ qua giúp. thấy thương tích của hai cũng gần khỏi , khi nào ?”
Nguyên Thanh như tiên ông vô hại, “Không vội vội, bọn bần đạo tạm trú chỗ cô. Cô Tô ở một quá nguy hiểm, từ hôm nay, thầy trò sẽ bảo vệ cô. À, chúng chỉ cần một phòng là .”
Mao Tiểu Phàm lập tức hùa theo: “ đó chị Tô, thầy trò em bảo vệ chị.”
Ngay cả cách xưng hô cũng đổi luôn.
Tô Nhiên cảm thấy cũng , nhưng mà... bảo vệ cô?
Hai hình như ngược thì ?
“Các bảo vệ á?”
“ , chúng năng lực hạn, nhưng dù gì thêm một phần lực cũng là , cô Tô cần khách sáo.”
Lời của Nguyên Thanh khiến cô thể phản bác, hít sâu một , Tô Nhiên cố nặn một nụ , cố gắng đổi ý họ.
“Không về sư môn, các vị sợ trong môn lo lắng ?”
Nguyên Thanh khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Không lo, lo, sư môn giờ chỉ còn hai thầy trò chúng .”
Tô Nhiên: “……”
Thầy trò hai tròn xoe mắt cô, chớp chớp ánh mắt như thể đang năn nỉ, khiến cô cảm giác như bám dính lấy.
Xoa xoa thái dương đang giật giật, Tô Nhiên bất đắc dĩ chỉ phòng bên trái, “Được , hai ở phòng khách bên trái .”
“Được .” Nguyên Thanh vui vẻ kéo Mao Tiểu Phàm chạy phòng.
Trà Đá Dịch Quán
“Khoan , còn chuyện ,” Tô Nhiên gọi , “Đạo trưởng Nguyên Thanh, nhờ ông thu nhận một tử…”
“Cô Quan Húc ? Không thành vấn đề, bần đạo nhận .” Nguyên Thanh đồng ý ngay do dự.
“Vậy phiền đạo trưởng, lát nữa sẽ đưa thông tin liên lạc của cho ông.”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-85-nguoi-mat-tich.html.]
Về đến phòng, Mao Tiểu Phàm nhỏ giọng hỏi sư phụ, “Sư phụ, luôn dạy con nam nữ hữu biệt , ở đây như tiện ?”
“Thời thế khác , xét tình huống cụ thể.” Nguyên Thanh tủm tỉm vuốt râu.
“Có một lời di ngôn của tổ sư gia từng kể với con.”
“Di ngôn gì ạ?”
“Sư môn quý nhân, họ Tô.”
Mao Tiểu Phàm mù tịt, “Ý gì ạ?”
Nguyên Thanh cho một cú cốc đầu, “Chuyện đơn giản mà cũng hiểu, nghĩa là cô gái họ Tô sẽ là quý nhân của sư môn . Trước đây con kể cho , đoán thể là cô , ngờ gặp hôm qua, đúng là duyên phận.
Con nghĩ xem, trong những bản lĩnh tên Tô mà từng gặp, ngoài cô còn ai nữa? Đi theo cô , đảm bảo sai.”
“Sư phụ, đúng là gian xảo.”
“Thằng nhóc, dám gọi sư phụ hả? Xem trị ngươi thế nào!”
Hai thầy trò trêu đùa, một đêm mệt mỏi, nhanh chóng ngủ say.
Bọn họ , những lời nãy giờ, Tô Nhiên đều thấy rõ mồn một.
Người học huyền thuật tai thường khác , mà Tô Nhiên còn hơn thế.
Cô bĩu môi, “Quả nhiên là gian xảo.”
Nếu qua tướng mạo đoán phẩm hạnh hai họ cũng tệ, cô còn tưởng gặp lừa đảo .
Ừm, cần tải ngay app chống lừa đảo mới .
Đang nghĩ ngợi thì tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.
Mở điện thoại, là tin nhắn của Vương Khải: “Có rảnh đến đồn cảnh sát một chuyến , chuyện nhờ cô giúp.”
“Được, tới ngay.” — Tô Nhiên trả lời trong tích tắc.
Giúp cảnh sát đương nhiên là nghĩa bất dung từ .
“Được, đợi cô.”
Sau khi gửi tin xong, Vương Khải tiếp tục xem hồ sơ. Vừa ngẩng đầu lên thì Tô Nhiên ngay mặt dọa cho hết hồn.
“Cô… đến nhanh ?”
Vương Khải suýt tưởng gặp ma.
Rõ ràng mới đặt điện thoại xuống đầy một phút.
Vừa đặt điện thoại xong, Tô Nhiên tới .
Nhanh đến mức tưởng!
Vương Khải thốt câu hỏi thấy hối hận, thầm mắng ngu — chắc cô ở gần đấy thôi, việc đơn giản mà cũng hỏi, mất mặt quá.
Tô Nhiên , đáp cũng khá mơ hồ: “Ở gần mà.”
Nói cần Vương Khải mời, cô tự tìm chỗ , mở miệng hỏi thẳng:
“Gặp rắc rối gì ?”
Đều là quen lâu năm, Vương Khải cũng khách sáo. Từ khi quen Tô Nhiên đến giờ, cô thường xuyên "giao nộp" hung thủ tận tay, giúp đội hình sự nhẹ gánh ít.
Tô Nhiên chịu đến giúp, cầu còn .
Không chần chừ, đưa luôn tập hồ sơ tay cho cô, “Gần đây liên tục mất tích một cách kỳ lạ, cứ như bốc khỏi nhân gian, sống thấy , c.h.ế.t thấy xác.
Số mất tích lên tới hơn ba mươi , điểm chung là đều sống một . Những hồ sơ là các trường hợp báo án, nghĩ thực tế còn nhiều hơn, vì sống đơn nên ai phát hiện cũng thể.”
“Những vụ mất tích thực sự kỳ quái, cô xem thử mấy hồ sơ , thể điều gì.”
Tô Nhiên nhận lấy, lật từng trang tài liệu xem kỹ…