Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 80: Người sống hưởng hương hỏa (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:46:22
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Nhiên xoa xoa cánh tay, nhìn hắn đầy chán ghét:

“Anh nhịn lại đi, đừng có lại làm cái bộ dạng c.h.ế.t chóc đó nữa. Anh với vợ anh có duyên ba kiếp, mới qua được một kiếp thôi, còn hai kiếp nữa đấy, khóc cái gì mà khóc?”

“Nếu anh còn không mau đi đầu thai, cứ ở đây làm loạn nữa, vợ anh sẽ bị người khác cướp mất đấy.”

“Thật sao?!”

Hai mắt của Tôn Đại Lực “soẹt” một cái sáng rực lên.

“Ta đi ngay đây, đi ngay đây...”

Vừa nghe thấy chuyện duyên phận với vợ vẫn chưa hết, Tôn Đại Lực kích động như con ruồi không đầu, chỗ này đi một tí, chỗ kia lại xoay một vòng.

“Nhưng mà… ta phải đi hướng nào?”

Hắn thậm chí còn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khá cao.

“Đi từ đây à? Cao thế này, ta nhảy xuống liệu có thật sự đi luôn không đấy?”

Tô Nhiên không còn mắt nào để nhìn nổi nữa.

Cô nhắm mắt lại, mở cửa quỷ ra: “Đi vào cánh cửa này là được rồi.”

“Được được được.”

Cửa quỷ vừa mới hé ra một khe, Tôn Đại Lực đã vội vàng chen vào, không đợi cửa mở hết đã chui tọt vào trong.

Lờ mờ còn nghe thấy tiếng gào thét của Quan Húc: “Đứa nào không có mắt đ.â.m vào người ta thế hả? Gấp cái gì mà chưa mở cửa đã chui vào, gấp đi đầu thai à!”

Tô Nhiên bật cười, chẳng phải Quan Húc đấy sao, xem ra công việc của cậu ta làm cũng tốt phết.

Cửa quỷ chưa mở hết đã nhanh chóng đóng lại rồi biến mất.

【Cửa quỷ: Đây là lần đầu tiên trong lịch sử tôi mở vội như thế này đấy.】

【Cô nói đúng rồi, hắn thật sự là gấp đi đầu thai đấy.】

【Ha ha ha ha ha, cười c.h.ế.t tôi mất...】

Tôn Đại Lực đi rồi, để lại cho Trình Tuyết mấy lá bùa bình an, Tô Nhiên cũng cáo từ.

Về đến nhà, Tô Nhiên tiếp tục phát bao lì xì thứ ba.

Rất nhanh sau đó, người trúng bao lì xì tiếp theo cũng xuất hiện.

“Chúc mừng vị cư dân mạng có tên 【Mẹ của Linh Linh】, chuẩn bị sẵn sàng nhé, tôi sẽ gọi video ngay đây.”

【Mẹ của Linh Linh】 tặng bạn Thiên sứ yêu thương ×1

【Tiểu tiên nữ không nói lý】 tặng bạn Tòa nhà chọc trời ×11

【Chàng trai chung tình】 tặng bạn Bảo bối nổi tiếng ×18

...

Lần này là hai mẹ con cùng xuất hiện, nhìn môi trường xung quanh thì giống như đang ở phòng chờ của nhà ga.

Trà Đá Dịch Quán

“Đại sư, cô mau xem giúp con gái tôi, con bé bị làm sao thế này?”

Vừa kết nối được video, người mẹ bên kia đã ôm con gái lại gần màn hình, nói nhanh như s.ú.n.g liên thanh:

“Con bé cứ ngủ suốt, không sao tỉnh nổi, người thì mệt mỏi rã rời, dạo gần đây còn rụng tóc từng nắm một.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-80-nguoi-song-huong-huong-hoa-1.html.]

Cô bé trong lòng cô ấy tầm mười ba mười bốn tuổi, rất gầy, gầy đến mức không còn dáng người.

Tô Nhiên nhíu mày: “Tình trạng này đã bao lâu rồi?”

Người phụ nữ rõ ràng là người nóng tính, nói như trút đậu:

“Chắc khoảng nửa năm rồi, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, là con bé kể lại cho tôi. Tôi đã đưa nó đi kiểm tra toàn thân ở bệnh viện, nhưng không phát hiện ra bệnh gì cả.”

【Làm mẹ kiểu gì vậy, đến cả con bị bệnh bao lâu mà cũng không biết.】

【Nhìn kiểu gì cũng thấy bà ấy không quan tâm đến con.】

【Tôi ly hôn rồi, không lấy gì hết, chỉ lấy quyền nuôi con. Dù có khổ cũng thấy vui.】

Bình luận trong phòng livestream có không ít người trách mắng người mẹ vô trách nhiệm, không chăm sóc tốt cho con. Người phụ nữ thấy vậy vội vàng giải thích:

“Không phải vậy, không phải như các bạn nghĩ đâu, tôi rất yêu con gái tôi.”

“Tôi và bố con bé đã ly hôn rồi, bố nó có điều kiện hơn nên giành được quyền nuôi con. Nhà mẹ đẻ tôi ở xa, sau ly hôn tôi về ở với mẹ, cách một hai tháng lại tới thăm con một lần.”

“Lần trước thấy con hơi gầy, tôi tưởng là đang trong tuổi lớn nên không để ý, còn dặn bố nó phải bồi bổ cho con nhiều hơn. Lần này tôi xin nghỉ hẳn để đưa con về nhà chơi ít hôm, muốn ở cạnh con lâu hơn. Không ngờ vừa gặp đã thấy nó gầy như ma, tôi hỏi có phải mẹ kế ngược đãi không, có cho ăn uống gì không, con bé nói không có, mẹ kế đối xử rất tốt.”

“Tôi sợ con mắc bệnh lạ gì nên mới vội vàng đưa đi khám, làm hết mọi xét nghiệm có thể, mà không tìm ra vấn đề gì.”

Tô Nhiên nhẹ giọng hỏi cô bé:

“Em là Linh Linh phải không? Em kể với chị, ngoài mệt mỏi thì còn thấy khó chịu chỗ nào nữa không?”

Linh Linh vì quá gầy nên đôi mắt to lạ thường, giọng nói yếu ớt, nhưng không hề rụt rè.

“Em luôn cảm thấy cơ thể mệt mỏi, đầu óc mơ màng, chỉ muốn ngủ mãi thôi. Trước kia ở nhà bố cũng vậy, ngủ cả ngày không tỉnh, nếu dì không gọi thì em có thể ngủ liền mấy ngày không ăn uống gì, toàn mơ thấy những thứ kỳ quái.”

“Hồi đó em chưa gầy thế này, mấy ngày gần đây tự nhiên gầy rộc hẳn đi, tóc rụng nhiều lắm, trí nhớ cũng kém hơn, trước đây bài đơn giản em làm được, giờ làm không nổi nữa. Năm sau em thi đại học rồi, em thế này… còn có hy vọng gì không chị?”

Nói xong, Linh Linh uể oải dựa vào người mẹ.

Mẹ Linh Linh vuốt tóc cô bé, dịu dàng an ủi:

“Con ngoan, thi được hay không cũng không sao, cùng lắm thì mẹ nuôi con, đừng sợ, lo chữa bệnh trước đã rồi hẵng học.”

Tô Nhiên hỏi tiếp: “Có phải từ sau khi chồng cô tái hôn thì con bé mới như vậy?”

“Đúng, nửa năm trước bố nó cưới một người phụ nữ làm ăn từ phương Nam tới. Tôi vẫn luôn lo người đó sẽ đối xử tệ với con gái tôi, muốn giành lại quyền nuôi con nhưng bố nó không chịu. Từ lúc đó con bé mới bắt đầu gầy đi. Đại sư, có phải người phụ nữ đó ngược đãi con tôi không?”

Lúc này, Linh Linh lại lên tiếng bênh vực mẹ kế:

“Mẹ, không phải đâu, dì rất tốt với con, không ngược đãi gì cả.”

Tô Nhiên: “Thật không? Vậy em kể cho chị nghe, dì đối xử với em thế nào?”

“Dì chuyển đến sống cùng từ nửa năm trước, còn mang theo một chị gái lớn hơn em một tuổi. Chị ấy không hay nói chuyện, nhưng cũng tốt. Dì thì rất tốt với em, có gì ngon cũng để phần cho em trước, còn dọn phòng giúp em, nói rằng em chỉ cần học hành chăm chỉ là được, việc nhà không phải làm gì. Lần đầu em có kinh nguyệt, quần lót bị bẩn cũng là dì giặt giúp em.”

Mẹ Linh Linh cũng là người hiểu chuyện, biết mẹ kế đối xử tốt như vậy với con mình thì trong lòng rất cảm kích, lần nào đến thăm cũng khách khí với bà ấy.

“Nghe con bé nói như vậy, tôi cũng thấy người phụ nữ kia đối xử với con như thế là tốt rồi… Vậy… con gái tôi rốt cuộc bị sao thế, chẳng lẽ là gặp thứ gì không sạch sẽ?”

“Không phải con bé gặp thứ không sạch.” – Tô Nhiên phủ nhận nghi ngờ của cô – “Mẹ kế của cô tuy không đánh đập, nhưng còn độc ác hơn cả hành hạ. Bà ta muốn lấy mạng con bé.”

“Cái gì?! Tôi biết ngay mà, người đàn bà đó không phải loại tốt đẹp gì!”

Mẹ Linh Linh giận đến mức đứng phắt dậy, xắn tay áo định quay lại đánh người, khiến xung quanh ai nấy cũng quay đầu nhìn.

“Cô về nhà họ một chuyến, sẽ biết cụ thể chuyện gì đang xảy ra.” – Tô Nhiên nói.

Mẹ Linh Linh vốn nóng nảy, vừa nghe mẹ kế có vấn đề liền kéo hành lý, dắt tay Linh Linh quay về, đến cả vé tàu cũng không thèm dùng nữa.

Loading...