Tôn Đại Lực: “Cô   chỉ cần  lấy cô ,   vinh hoa phú quý hưởng  hết, còn đảm bảo  bạc đãi vợ , sẽ cho nàng một khoản tài sản lớn, để nửa đời còn  cơm áo  lo.
Mọi   xem,   thể đồng ý ?”
Nghe Tôn Đại Lực hỏi , cư dân mạng lập tức bình luận rôm rả, ai nấy đều đoán  phần  của câu chuyện.
【Cái  còn  hỏi ? Chắc chắn là ông đồng ý  chứ gì!】
【Một bên là vợ tào khang, một bên là công chúa cao quý, là   cũng chọn công chúa.】
【Giống hệt Trần Thế Mỹ, vì phú quý mà bỏ vợ con.】
【Nói  cũng  đúng, gặp tình huống  thật sự khó xử. Đó là công chúa đấy,  đồng ý thì chắc cả nhà toi mạng.】
【Có gì  mà hỏi, kết quả chỉ  hai: đồng ý hoặc  đồng ý.】
【Bạn   đúng là thiên tài ha ha.】
【  một dự đoán táo bạo… Các bạn thấy Tôn Đại Lực  thành hồn ,  khi nào ông   đồng ý nên  công chúa g.i.ế.c c.h.ế.t ?】
...
Trình Tuyết  đám bình luận lướt ào ào  màn hình, lẩm bẩm một : “Sao ai cũng    đồng ý  nhỉ?”
Tôn Đại Lực nghi hoặc: “Cái gì? Ai? Nói gì cơ?”
Trình Tuyết do dự một chút, nghĩ   chắc sẽ   hại , mới đưa điện thoại   mặt , “Nè, bình luận của cư dân mạng đây.”
Tôn Đại Lực rướn cổ  , gương mặt to đùng chiếm trọn màn hình. Anh xem một lúc, mắt trợn to tức giận, đến râu quai nón cũng dựng hết cả lên.
“Vớ vẩn! Ta là cái loại  đó ? Trong lòng , vợ  là  phụ nữ  nhất thế gian. Mấy cái vinh hoa phú quý chó má , còn  bằng một sợi tóc của nàng!
Ta tuy ngốc nhưng   là đồ đần, càng   đầu óc  phân, buông bỏ  vợ  như  để rước một con điên về thờ như tổ tông, ngu mới  !”
Tô Nhiên  nhịn  giơ ngón tay cái: “Nói  lắm.”
Bị khen, Tôn Đại Lực đỏ mặt  ngây ngô.
Trình Tuyết vẫn  nén nổi tò mò, hỏi tiếp: “Vậy tức là   đồng ý?”
“Đương nhiên là  !” Giọng Tôn Đại Lực vang như sấm.
Trình Tuyết  gần,    ù tai, vội vàng bịt tai lùi  phía Tô Nhiên.
Trong lòng thầm lẩm bẩm: Bảo    lập  công trạng, cái giọng  hét một cái địch ngất hết, thắng là  !
May mà giờ  là ma,  thường   ,  thì hàng xóm chắc báo cảnh sát .
Tôn Đại Lực  tiếp: “Ta sống c.h.ế.t cũng  đồng ý. Đàn ông đại trượng phu, tuyệt đối   cái chuyện bỏ vợ phụ nghĩa đó!
Hoàng đế tức giận,  c.h.é.m đầu . Chém thì chém, cùng lắm đầu lìa khỏi cổ, mười tám năm    đầu thai tìm vợ !”
【Không tồi, đúng là  trọng tình nghĩa.】
【Người  thường  nữ si tình gặp nam phụ bạc, nhưng cũng  những  đàn ông si tình.】
【Chân tình đổi chân tình,   với ,  còn  hơn với . Có  chồng như ,  cũng sẵn sàng đợi   năm năm.】
【Vương Bảo Xuyến: Đang bóng gió ai đó đấy?  cũng  chờ, nhưng đổi   gì?】
“May mà hoàng đế cũng coi như , cuối cùng  c.h.é.m đầu , chỉ bãi miễn chức quan  đuổi  về nhà.
Thế cũng hợp ý  quá , mang theo trăm lượng vàng,  vui vẻ về nhà.
Một  là năm năm, gặp  vợ ,  đau lòng đến .
Nàng gầy hơn, đen hơn, già  nhiều, đôi tay đầy vết chai.
Nàng  lau nước mắt cho   ,  thể đợi    về,  khổ cực đều xứng đáng.
Cha   cũng nắm tay  kể, những năm qua nàng chăm sóc họ thế nào,   …
Ta lấy quần áo và trang sức mua cho nàng , vụng về vẽ mày cho nàng, nàng    mắng  vẽ như hai khúc củi đốt.
Nàng mắng , mà  vẫn vui.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-79-hop-trang-suc-2.html.]
Nhắc đến vợ, giọng Tôn Đại Lực trở nên dịu dàng, nét mặt cũng đầy trìu mến.
“Từ đó trở , bọn  sống những ngày hạnh phúc    hổ.
Sau   con trai con gái, chỉ là cơ thể nàng  kiệt sức từ ,  ốm đau,  khi tiễn cha  , chẳng mấy chốc nàng cũng rời  mà .
Ta là đàn ông,  thể   mặt con, nhưng   nhớ nàng, đêm nào cũng  chuyện với cái hộp trang sức.
Cái hộp  là của hồi môn nàng mang theo, đại diện cho cả cuộc đời nàng.
Ban đầu đầy ắp vàng bạc châu báu;  khi  , vì lo cho gia đình, vì mua thuốc cho cha  bệnh, nàng  lượt bán hết tất cả, chiếc hộp trống rỗng.
Đợi  trở về, chiếc hộp  dần dần đầy ; đến cuối cùng, trang sức trong hộp  còn ai đeo nữa…
Trà Đá Dịch Quán
Ta nhớ nàng, thực sự  nhớ!
Sau khi  chết,  hiểu vì  hồn phách  giam trong chiếc hộp .
Cho đến mấy hôm , hộp  gia đình họ mua về,  đột nhiên  thể xuất hiện trở .
Ta   tìm vợ, nhưng   xa , chỉ quanh quẩn bên chiếc hộp.
Chán quá nên  bắt đầu tò mò xem xét mấy món đồ hiện đại.
Thật sự thần kỳ lắm, giường bọn họ ngủ  mềm  bật nảy ,  nhảy tưng tưng  đó, thích ơi là thích.
Chán nữa thì  lấy cây lau nhà giả  đôi song đao luyện võ.
Còn cái …”
Nói đến đây, hai mắt tròn xoe của Tôn Đại Lực lập tức từ buồn rười rượi chuyển sang lấp lánh ánh sáng.
Anh  chạy  khỏi phòng ngủ, chỉ  cái tivi trong phòng khách  với Tô Nhiên và Trình Tuyết:
“Chính là cái  kỳ diệu nhất. Một cái hộp mỏng dính mà giấu   bao …”
Trình Tuyết lúc  mới hiểu rõ  chuyện, vẻ mặt phức tạp: “Cho nên, nửa đêm nửa hôm  chui  xem... trình diễn áo tắm?”
Cư dân mạng hóng đến sáng mắt, cứ như    một quả dưa siêu to khổng lồ.
【Aaaa, một con ma mà cũng  xem show áo tắm!】
【Tôn tướng quân, mắt  cũng  tệ nha,   xem mà  dám, sợ vợ đập.】
【Quả nhiên, đàn ông đều thích mỹ nữ chân dài, eo thon, n.g.ự.c nở.】
【Thế công chúa   đến mức nào mà dọa  sợ c.h.ế.t  chịu cưới ?】
【Lúc nãy còn thấy  si tình lắm, giờ thì vỡ mộng luôn.】
【Thế đạo suy đồi thật , đến cả ma cũng xem áo tắm! Kênh nào ? Mấy giờ?  cũng  coi.】
...
Tô Nhiên cố ý trêu chọc, kéo dài giọng hỏi: “Xem áo tắm hả…”
“Ây da, ngại c.h.ế.t  .” Tôn Đại Lực  hổ đến mức lấy tay che mặt, lí nhí: “Thì… thì chỉ xem một , hai , … nhiều nhất ba bốn năm sáu  thôi.”
“Sao ,  nhớ vợ ?”
“Nhớ chứ! Tất nhiên là nhớ!”
Nghe , Tôn Đại Lực bỏ tay xuống, nghiêm túc  Tô Nhiên.
“Dĩ nhiên là  nhớ nàng , nhưng nàng   đầu thai ,   tìm  nữa…”
Tôn Đại Lực mặt mày tội nghiệp  Tô Nhiên, sắp  đến nơi.
Nhìn dáng vẻ đó của , Tô Nhiên thấy thái dương giật giật đau.
Thử tưởng tượng một  đàn ông cao hơn mét tám,  hình to lớn, để râu rậm, da đen như than, mà  nhè như con dâu nhỏ  ức hiếp…
Cảnh tượng đó là ?
Ehhh ~
Nổi da gà rớt đầy đất.