Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 78: Hộp trang sức (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:44:29
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi cô nàng kia lên tiếng, Tô Nhiên chăm chú quan sát tướng mạo của cô, không có vấn đề gì lớn, chỉ là cung Phụ Mẫu hơi tối một chút.
Không cần Trình Tuyết phải nói ra, Tô Nhiên đã đoán được cô ta muốn nhờ vả chuyện gì.
“Ba mẹ em gặp chuyện rồi à?”
Trình Tuyết gật đầu: “Dạ, mẹ em sợ quá mà phải nhập viện.
Dạo gần đây nhà em liên tục xảy ra mấy chuyện kỳ lạ, ví dụ như: đang ngủ thì tivi tự bật lên, lại còn chuyển sang mấy kênh thi sắc đẹp linh tinh; rõ ràng trên giường không có ai, mà mặt giường cứ lõm xuống từng chỗ như có người nhảy nhót trên đó; đồ đạc của ba em đã được xếp gọn gàng, vậy mà sáng hôm sau tỉnh dậy lại lộn xộn như bị ai thử đồ vậy; mấy đồ đạc trong nhà cũng đều có dấu vết bị động qua.
Sáng nay mẹ em còn thấy cây lau nhà tự xoay vòng, sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Em vừa nhận được điện thoại của ba là lập tức mua vé tàu về nhà luôn.”
Trình Tuyết mím môi, nói ra nỗi nghi ngờ trong lòng: “Chủ phòng ơi, chị nói xem nhà em có phải bị ma ám không?”
“Nghe em kể thì đúng là có vẻ có ma thật, nhưng cụ thể thế nào thì chị phải đến tận nhà em xem mới xác định được.”
“Đại sư Tô, chị có thể đến nhà em xem ngay bây giờ không? Tiền nong em trả gấp đôi.”
“Không vấn đề gì.”
Tô Nhiên đồng ý rất dứt khoát, không phải vì tiền, mà là vì đúng lúc cô cũng đang rảnh.
Điện thoại vẫn ở chế độ tàng hình lơ lửng giữa không trung, nên khán giả trong phòng livestream vẫn có thể tiếp tục theo dõi buổi phát sóng.
Sau khi tìm địa chỉ mà Trình Tuyết gửi, xác định được phương hướng, Tô Nhiên thấy trên mặt Trình Tuyết không có dấu hiệu gì nguy hiểm, nên cũng không quá vội, tiện tay bắt một chiếc taxi rồi vừa đi vừa ngắm phong cảnh bên đường.
Khi đến nhà Trình Tuyết, trong nhà chỉ có mình cô ấy, xem ra vừa mới về tới nơi, vali hành lý còn để ngay trước cửa.
“Đại sư Tô, chị mau xem giúp em, nhà em có phải thật sự có… cái kia không?” Vừa về đến nhà là Trình Tuyết đã đứng ngay trước cửa đợi, không dám vào trong.
Nhà của cô khá rộng, thiết kế theo phong cách cổ điển Trung Hoa, phần lớn đồ đạc đều bằng gỗ. Tô Nhiên đi một vòng, còn phát hiện có cả một phòng trà cổ kính, rất có phong vị, khiến cô không nhịn được mà khen vài câu.
“Đẹp thật đấy, chị cũng thích phong cách như này, xem ra ba mẹ em rất mê kiểu trang trí Trung Hoa nhỉ.”
Trình Tuyết rón rén đi theo sau Tô Nhiên: “Dạ, căn nhà này nhà em mua ba năm trước, ba mẹ em rất thích phong cách Trung Hoa, sau khi sửa xong còn đặc biệt sưu tầm nhiều đồ gỗ cổ, nhiều cái còn là đồ cổ thực thụ.”
Khi đi đến cửa phòng ngủ chính, ánh mắt Tô Nhiên lập tức bị thu hút bởi một chiếc hộp gỗ đặt trên bàn trang điểm. Bên ngoài chiếc hộp có khắc hoa văn tinh xảo, rất đặc biệt, cô lập tức dừng bước.
“Được rồi, là nó đấy.”
Trà Đá Dịch Quán
Trình Tuyết nhìn theo hướng tay Tô Nhiên chỉ: “Đó là hộp trang sức của mẹ em, có vấn đề gì sao?”
“Có chút vấn đề, nhưng không nghiêm trọng.”
Vừa nói, Tô Nhiên vừa bước vào phòng ngủ, tay vừa mới vươn ra định chạm vào chiếc hộp thì một làn khói đen “vút” một cái bay ra khỏi hộp, chui thẳng xuống gầm giường.
Tô Nhiên cười nhạt, rút ra một lá bùa vàng rồi ném xuống gầm giường.
Ngay sau đó, làn khói đen bị lá bùa đuổi sát nút, chạy loạn khắp phòng, cuối cùng bị ép dồn vào một góc tường, run rẩy tụ lại thành hình dáng một người đàn ông.
Người đàn ông mặc cổ phục, để râu quai nón, khoác bộ võ phục gọn gàng, vóc dáng cao lớn, trông đầy sức mạnh.
Ánh mắt anh ta sắc bén, lộ rõ sát khí, nhưng lại mang theo khí chất chính trực – chắc từng là một binh sĩ hoặc tướng quân g.i.ế.c địch nhiều năm.
Rõ ràng anh ta rất sợ lá bùa vàng và Tô Nhiên đang đứng gần đó, nhưng vẫn cứng cổ trừng mắt nhìn cô, mắt tròn xoe không chớp lấy một cái.
Toàn thân ở trạng thái cảnh giác cao độ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên liều mạng với Tô Nhiên.
Tô Nhiên dựa vào khung cửa, lười biếng nói: “Anh tên là Tôn Đại Lực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-78-hop-trang-suc-1.html.]
Người đàn ông khựng lại, rồi cười ngoác miệng, hai hàng răng trắng nổi bật trên gương mặt đen nhẻm: “Hề hề hề, là ta đấy, sao cô biết tên ta?”
Cười ngô nghê, không có chút sát khí nào.
Tô Nhiên bật cười: “Tôi không quen anh, tôi đoán ra thôi.”
Tôn Đại Lực nghe vậy, mắt càng mở to hơn, há mồm kinh ngạc: “Trời ơi, cô lợi hại vậy sao! Vậy cô có thể đoán ra vợ ta đi đâu rồi không?”
Tô Nhiên nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Sao thế, nhớ vợ rồi à?”
“Hề hề hề…” Tôn Đại Lực gãi đầu ngượng ngùng, gương mặt đen nhẻm cũng đỏ ửng lên, “Ừm… là… có hơi nhớ…”
Vừa nhắc đến vợ, cả người Tôn Đại Lực liền biến thành một cậu thanh niên đang yêu, xung quanh dường như bay lơ lửng đầy bong bóng hồng.
Tô Nhiên không chút nể tình mà đ.â.m thẳng vào ảo tưởng của anh ta: “Đừng mơ nữa, cô ấy đã đi đầu thai rồi.”
“Cái gì??”
Tôn Đại Lực lập tức xụ mặt, khóe miệng cụp xuống, cả gương mặt như sắp khóc đến nơi.
Tô Nhiên nhíu mày: “Đừng có bày ra vẻ mặt thảm thương đó nữa, nói đi, một người đàn ông to xác như anh, chui vào hộp trang sức hù dọa người ta làm gì?”
Tôn Đại Lực vội vàng lắc đầu phân trần: “Không phải, ta không cố ý dọa người đâu, ta chỉ là tò mò mấy món đồ chưa từng thấy này là gì, nên mới lỡ nghịch hai cái thôi.”
“Thật à?”
Tô Nhiên liếc mắt, ý bảo anh ta nói tiếp.
“Tất cả đều là thật đấy, ta không lừa ai cả. Cái hộp trang sức này là của vợ ta.”
Nhắc đến vợ, giọng nói của Tôn Đại Lực cũng dịu xuống, không còn là tiếng nói oang oang như trước nữa.
“Vợ ta là tiểu thư khuê các, xinh đẹp vô cùng. Vì ta từng cứu mạng nàng, nên nàng không chê ta nghèo khó, đồng ý gả cho ta.
Nàng ấy tốt lắm, ai trong thôn cũng khen nàng, nàng hiếu thuận với cha mẹ chồng, lại rất dịu dàng với ta. Nàng thường lấy đồ cưới của mình để giúp chi tiêu trong nhà, biết ta thích đao thương liền bỏ tiền ra mời thầy dạy ta.
Bọn ta sống hạnh phúc được nửa năm thì chiến sự biên cương nổ ra, triều đình bắt đầu bắt lính để bổ sung quân số.
Cha mẹ ta già yếu bệnh tật, trong nhà chỉ có mình ta là con trai, đám quan binh không nghe ta cầu xin gì hết, cứ thế mà bắt ta đi.
Ta rời đi rồi, trong lòng cứ nghĩ mãi về cha mẹ ở nhà – họ yếu ớt, hay đau ốm, vợ ta thì mảnh mai yếu đuối, không có ta bên cạnh thì biết làm sao?
Ta từng nghĩ đến chuyện trốn về, nhưng triều đình quy định, đào binh sẽ bị c.h.é.m đầu.
Ta không thể chết, vì nhà còn có cha mẹ và vợ đang đợi ta về.
Chỉ có một cách – đánh giặc. Phải đánh thắng đám giặc kia thì bọn ta mới được về.
Thế là ra chiến trường, ta coi quân địch là kẻ đã cướp mất vợ ta, là bọn ác bá bắt nạt cha mẹ ta.
Ta liều mạng mà đánh, đánh cho bọn chúng tè ra quần, đánh đến mức chúng phải lui binh liên tục.
Hề hề, may mà ta cũng có vận khí, lập được đại công, được phong làm Ngũ phẩm Uy Viễn tướng quân, thưởng cho một trăm lượng vàng.”
Nói đến đây, Tôn Đại Lực cười ngô nghê, nhưng ngay sau đó lại sụ mặt, giọng cũng buồn bã hẳn:
“Lúc đại quân khải hoàn trở về, ta cứ tưởng cuối cùng cũng được gặp lại vợ rồi. Ai ngờ cái con công chúa quái quỷ kia, chẳng hiểu đầu óc bị gì, lại đi phải lòng ta.
Ta lập tức tâu rõ với hoàng thượng, rằng ta đã có vợ, không dám vọng tưởng cưới công chúa.
Con công chúa c.h.ế.t tiệt đó đúng là đồ điên, cứ nhất quyết đòi ta bỏ vợ để cưới ả ta…”