Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 74: Hai anh em, mỗi người một tâm tư
Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:29:21
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kể lại từng chuyện trong quá khứ, Mai Hương Lan như quả bóng xì hơi, ngồi bệt xuống đất.
Đó là chuyện từ rất rất lâu trước rồi. Khi ấy, cô chẳng còn quan tâm điều gì, thậm chí sống c.h.ế.t của bản thân cũng không màng.
Điều duy nhất cô để tâm, chính là đứa con trong lòng. Cô đã hy vọng biết bao rằng con có thể sống lại, từng chút từng chút lớn lên, trưởng thành, cưới vợ sinh con…
Nhưng giờ thì hy vọng đã tắt.
“Người hại cô giờ đã chịu phạt dưới địa phủ, ân oán của cô cũng đã được giải,” lời Tô Nhiên nói, dường như vừa là giải thích, vừa là an ủi.
Mai Hương Lan siết chặt đứa trẻ vào lòng, chỉ im lặng rơi lệ.
Cô chẳng quan tâm kẻ đó có bị trừng phạt hay không, cô chỉ quan tâm đến đứa con của mình.
Lưu Giai nghe mà đỏ hoe cả mắt, cũng không còn núp sau lưng Tô Nhiên nữa.
Cô bước ra, nhìn người mẹ đáng thương ấy, cầu xin Tô Nhiên: “Chị livestreamer, cô ấy cũng là người đáng thương, chị có thể đừng bắt cô ấy không?”
Tô Nhiên nhìn cô như hận rèn sắt không thành thép, “Lại mềm lòng nữa rồi, không sợ cô ta lại hút m.á.u cô à?”
“Sợ chứ,” Lưu Giai ngập ngừng, “nhưng mà… em vẫn không đành lòng…”
Nhìn bộ dạng vừa nhát gan vừa muốn làm người tốt của cô, Tô Nhiên chỉ đành bất lực lắc đầu.
Toàn bộ hy vọng của Mai Hương Lan là đứa con có thể sống lại, giờ hy vọng vụt tắt, cô cũng như nước c.h.ế.t không gợn sóng.
Một lúc lâu sau, Mai Hương Lan chợt mở miệng hỏi: “Con tôi… thật sự không còn cách nào để sống lại sao?”
Cô không cam tâm nhìn Tô Nhiên, “Cô là thiên sư, xem ra cũng có bản lĩnh, chẳng lẽ thật sự không thể?”
“Có chứ, đương nhiên là có cách rồi… đi đầu thai chẳng phải là được sống lại sao?”
Đôi mắt Mai Hương Lan vừa sáng lên đã lại tối sầm, “Vô ích thôi, chúng tôi bị giam trong chiếc vòng này, đâu cũng đi không được, càng không thể đi đầu thai.”
Tô Nhiên nhìn cô như nhìn đứa ngốc. Ngốc thế, bảo sao bị lừa.
“Tôi có thể giúp cô, tôi có thể khiến hai mẹ con cô rời khỏi chiếc vòng này, đi đầu thai. Nhưng mà, cô đã làm sai chuyện, xuống dưới vẫn sẽ bị trừng phạt tương ứng.”
Hai mắt Mai Hương Lan sáng rực lên, “Tôi đồng ý! Chỉ cần con tôi có thể đầu thai, trừng phạt gì tôi cũng chịu!”
Cô đã chịu đủ cảnh bị giam cầm trong chiếc vòng rồi, một ngày cũng không muốn ở lại nữa.
“Được, vậy thì không thành vấn đề.”
Trà Đá Dịch Quán
Tô Nhiên đưa tay, dùng linh lực thanh tẩy âm khí trên người quỷ nữ.
Rất nhanh, mọi người trong phòng livestream thấy đứa bé trong lòng Mai Hương Lan biến thành một đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm.
Nó tò mò nhìn quanh bằng đôi mắt to tròn, không cần ai chọc cũng tự “kha kha kha” cười rộ lên.
Tô Nhiên cười khẽ, nhéo nhẹ gò má phúng phính của bé, tiện tay truyền một luồng linh lực vào người hai mẹ con.
Rồi cô ném một đạo phù lên chiếc vòng, vòng tay vừa chạm vào bùa vàng liền “bụp” một tiếng vỡ tan, nát thành từng mảnh.
Hồn phách của Mai Hương Lan cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc.
Cô ôm con, phấn khích bay quanh phòng mấy vòng.
Cô rốt cuộc đã được tự do.
Cô không cần phải bị giam trong cái vòng rách nát ấy nữa.
Hồn phách mẹ con Mai Hương Lan được giải thoát, không lâu sau đã được âm sai dẫn đi.
Trước khi rời đi, Mai Hương Lan cúi đầu lạy Tô Nhiên, cảm ơn cô đã giúp họ thoát khỏi biển khổ.
Cô lại cúi người thật sâu với Lưu Giai, bày tỏ sự xin lỗi. Lưu Giai rộng lượng tha thứ, vẫy tay tạm biệt cô.
【Hy vọng mẹ con họ kiếp sau có thể đầu thai vào gia đình tốt.】
【Thời phong kiến, bao nhiêu a hoàn, thiếp thất bị hại chết, mong họ đều có thể có một kiếp sau tốt đẹp.】
Tô Nhiên trừ âm khí còn sót trên người Lưu Giai, lại đưa cho cô một lá bùa bình an, dặn cô nhớ phơi nắng nhiều, sau đó rời đi.
Buổi livestream kết thúc.
Bận rộn cả đêm, Tô Nhiên thật sự mệt mỏi.
Cô tắm nước nóng, rồi đi ngủ ngon lành.
Đám cư dân mạng ăn no dưa trong phòng livestream, không còn phàn nàn gì nữa, cũng thỏa mãn rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-74-hai-anh-em-moi-nguoi-mot-tam-tu.html.]
…
Đầu bù tóc rối, quần dính bẩn, Hứa Diệu Dương về nhà liền phát sốt cao, mê man suốt một ngày một đêm mới tỉnh.
Vừa tỉnh lại, nhớ tới chuyện nhục nhã của mình, Hứa Diệu Dương nghiến răng ken két.
Tô Nhiên!
Cái con đàn bà c.h.ế.t tiệt kia! Làm hắn mất hết thể diện.
Giỏi giả thần giả quỷ thì sao chứ?
Hắn nhất định sẽ không tha cho cô ta!
Mấy con ma thôi, hắn tự có người cao tay đối phó được.
Còn cái tên khốn Hứa Nhất Minh kia nữa, đúng là hai mươi mấy năm không gần gũi, chẳng có tí tình thân, nếu không vì giúp hắn, sao hắn lại ra nông nỗi này?
Thế mà hắn ta chỉ nói vài câu ngon ngọt đã phủi đ.í.t bỏ đi.
Thật đáng ghét!
Quả nhiên, thằng nhát gan đi với con ác phụ.
Trời sinh một đôi!
Không ai là thứ tốt!
Hắn cầm điện thoại, tìm đến một liên lạc, gửi tin nhắn qua Weixin.
“Bành thiếu, tôi bị người ta bắt nạt, anh phải giúp tôi lấy lại mặt mũi đấy.”
Đợi một lúc, đối phương mới trả lời:
“Ai mà to gan vậy, dám bắt nạt cả cậu?”
Hứa Diệu Dương kể lại đầu đuôi sự việc.
Bành thiếu: “Ý cậu là… cậu bị một người phụ nữ bắt nạt? Cậu đúng là mất mặt thật.”
Hứa Diệu Dương: “Cô ta khỏe lắm, nhà còn nuôi ma, tôi không đấu lại được. Nhưng Bành thiếu anh thần thông quảng đại, nhất định có cách.”
Bành thiếu: “Chỉ là đàn bà thôi mà, chuyện nhỏ. Nhưng mấy ngày nay tôi bị ông già cấm túc, để vài hôm nữa tôi ra tay.”
Hứa Diệu Dương: “Được, tôi gửi ảnh cho anh, người cũng xinh đấy, hề hề, Bành thiếu muốn làm gì cũng được…”
Bành thiếu phóng to bức ảnh hắn gửi, cười tà: “Không tệ, tạm được, chuyện này cứ để tôi lo.”
“Tốt quá, cảm ơn Bành thiếu.”
Tô Nhiên, chờ đấy, tôi không xử được cô, thì Bành thiếu sẽ xử cô. Cha anh ta quyền cao chức trọng, dưới trướng nhiều cao nhân.
Cô c.h.ế.t chắc rồi!
Hắn đặt điện thoại xuống, tự tin vững chắc, nằm trên giường hí hửng lướt mạng chọn màu xe thể thao.
Lúc này, Hứa Nhất Minh bưng trái cây gõ cửa bước vào, nhìn em trai nằm trên giường, che giấu sự chán ghét trong lòng, mỉm cười nói: “Diệu Dương, nhà mới mua hoa quả, em ăn thử đi.”
Hứa Diệu Dương liếc nhìn, hất hàm về phía tủ đầu giường: “Để đó đi.”
Đặt trái cây xuống, Hứa Nhất Minh áy náy nói: “Xin lỗi, là anh liên lụy em. Anh biết chuyện này khó xử với em, hay là em đừng nhúng tay vào nữa, để mình anh đối phó với cô ta là được, không thể để em bị vạ lây…”
Nghe xong, Hứa Diệu Dương lập tức nổi m.á.u chiến.
Cái gì gọi là khó xử? Ý là coi thường tao à?
Chuyện này tao nhất định phải giải quyết, để xem bố thiên vị ai hơn!
Hừ!
Hứa Diệu Dương hừ lạnh một tiếng, cười khẩy: “Anh đừng nói nữa, tôi nói được là làm được, chờ tin tốt đi.”
Thấy hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn, Hứa Nhất Minh cười gượng bước ra ngoài, khép cửa lại, trong mắt lóe lên sự độc ác.
Chỉ bằng cái đầu ngu ngốc đó mà cũng đòi tranh gia sản với tao? Đồ ngu!
Sao cô ta không g.i.ế.c luôn mày đi cho rồi.
Hứa Nhất Minh vừa tính toán bước tiếp theo, bất cẩn trượt chân, ngã lăn từ cầu thang xuống.
Lăn lộn rên rỉ dưới chân cầu thang, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ—
Mẹ kiếp, xui xẻo kiểu gì vậy trời?!