Màn hình chia đôi, bên còn hiện lên hình ảnh một cô gái gương mặt ngọt ngào, buộc tóc đuôi ngựa cao. Trong khung hình, cô đang khoác tay một phụ nữ trung niên, bên cạnh còn một đàn ông vẻ mặt hiền hậu, qua là một gia đình ba .
Vừa cô :
“Chào chị Tô Nhiên, em tên là Hàn Tú Na.”
Trà Đá Dịch Quán
Chưa đợi cô tiếp, Tô Nhiên lên tiếng : “Em đang chuẩn bàn chuyện kết hôn với bố bạn trai đúng ?”
Hàn Tú Na gật đầu đầy kinh ngạc: “ đúng đúng, chị đúng quá! Em đang đến phòng riêng trong nhà hàng đây, bạn trai và bố đến , hôm nay gặp mặt là để bàn chuyện kết hôn.”
Tô Nhiên bỗng hỏi: “Em mang tai ?”
Hàn Tú Na khựng : “Mang , để trong túi, chị?”
Tô Nhiên: “Đeo . Đừng để ai phát hiện. Trước tiên em và bố hãy sang phòng bên trái, thử xem họ đang gì.”
Hàn Tú Na hiểu tại Tô Nhiên bảo , nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu với bố cùng họ rón rén phòng bên cạnh.
Ở đó, giọng của bạn trai Mã Việt và bố vang lên rõ mồn một.
“Con dò hỏi thử nhà cô , bố cô tám vạn tám tiền lễ cưới.” Người chính là bạn trai của Hàn Tú Na – Mã Việt.
“Cái gì? Tám vạn tám? Họ tưởng con gái là tiểu thư nhà giàu chắc? Mở miệng đòi tám vạn tám, lễ cưới cao ngất ngưởng như mà cũng đòi ? Không ! Mẹ đồng ý!”
Giọng chua ngoa đó là thế nào – chính là của Mã Việt.
Còn kịp để Hàn Tú Na và bố nổi giận, giọng của bố Mã Việt vang lên tiếp:
“Ba cũng đồng ý. Nhà khá giả gì, lấy tám vạn tám? Hồi chị dâu con về nhà, cũng chỉ một vạn một thôi. Làm cha công bằng, vợ con cũng , một vạn một là . Đó gọi là ‘vạn lý khiêu nhất’ – may mắn. Còn thêm hai ngàn để cô mua quần áo mới. Ba món trang sức vàng hả? Mượn tạm của chị dâu con đeo lên cho , vài hôm lén trả là xong. , nhà bên đó sẽ cho hồi môn bao nhiêu ?”
Nghe đến đây, cả Hàn Tú Na như dội một gáo nước lạnh. Toàn lạnh ngắt. cô ngờ, điều kinh khủng hơn vẫn còn ở phía .
Giọng Mã Việt vang lên: “Trước đây qua một , là sẽ cho một chiếc xe trị giá hai mươi vạn.”
Mẹ Mã Việt hừ lạnh: “Cho một chiếc xe tồi là đòi tám vạn tám lễ cưới, mơ chắc? Một vạn một còn thấy dư chứ. Không con cô thai ? Ngủ với con còn đòi gì lễ cưới nữa? Nhà chịu để cô cưới là lắm . Không cưới thì bụng bầu ngày càng to, đường chỉ trỏ, còn chẳng chửi c.h.ế.t ?”
Hàn Tú Na ngây – cô thai khi nào? Sao cô ?
Bố cô vội ghé sát hỏi chuyện gì xảy .
Hàn Tú Na lắc đầu hiệu – , cô cũng tại Mã Việt như .
Tô Nhiên lên tiếng cắt ngang: “Suỵt, đừng vội. Nghe tiếp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-68-le-vat-cuoi-tren-troi-1.html.]
Lúc , thấy Mã Việt tiếp: “Đừng tưởng , nhà họ rõ ràng là bán con gái, kiếm chác một khoản. Còn tám vạn tám? Hứ! Cái lễ cưới trời đó mà họ cũng dám mơ tới? Nghĩ con gái dát vàng chắc? Việc bình tĩnh, đồng ý. Đợi thêm ít lâu nữa, bụng cô to , lo kết hôn còn chẳng kịp. Lúc đó đòi tiền lễ thì cũng đồng ý thôi.”
Bố Mã Việt cũng gật đầu đồng tình: “Mẹ con đúng. Anh trai con học hành gì còn cưới vợ, con là sinh viên đại học, chẳng lẽ còn bằng trai? Cứ kệ đó, chờ . Con ưu tú như , cưới con là phúc của nó , còn đòi hỏi lễ cưới gì nữa, đúng là mơ.”
Mã Việt: “Bố , hai gì ...”
Hàn Tú Na thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: May quá, Mã Việt vẫn còn .
Chỉ là, câu tiếp theo của Mã Việt lập tức khiến cơn giận trong cô bùng nổ.
“Mẹ, cô tám vạn tám, thì cứ cho . Cùng lắm vay mượn ít tiền của họ hàng, để cô mang về luôn, coi như màu thôi. Nhà họ tiền, năng ngọt ngào một chút, họ vui là , hồi môn chắc chắn ít.
Huống hồ, cô là con một. Chỉ cần con cưới cô , tiền nhà họ sớm muộn gì cũng là của con. Con còn nhà họ sắp đền bù giải tỏa, chắc sẽ chia ít .”
“ ha, nghĩ , nhà tiền thì nên bỏ tiền chứ!” – Mã Việt hả hê, lời đầy tính toán – “Con nhà họ tiền, chỉ cho một chiếc xe là ít quá. Phải tìm cách để họ bỏ thêm tiền. Con cứ bảo họ, tám vạn tám thì thôi, nhưng cho thêm hai mươi vạn tiền hồi môn nữa thì nhà mới đồng ý.”
Bố Mã Việt thì thấy : “Bố ngu. Bắt họ bỏ thêm hai mươi vạn, họ chịu chắc?”
“Chắc chắn là chịu.” – Mã Việt tự tin như nắm chắc phần thắng – “Bố đúng là từng trải. Mới hai mươi vạn hài lòng? Con cách , thể khiến họ cho hồi môn đến một trăm vạn.”
Nghe đến "một trăm vạn", giọng bố Mã Việt bỗng cao vút: “Cách gì thế?”
Hàn Tú Na và bố cô lúc tức đến phát run. Bố Hàn nắm chặt nắm đấm, khớp tay trắng bệch cả .
cuộc chuyện trong phòng bên vẫn dừng . Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng đắc ý.
Ba nhà Mã Việt vẫn vui vẻ: “Con trai, tiếp !”
Mã Việt đắc ý: “Cô từng , lễ cưới thế nào quan trọng, chỉ cần nhà trai lòng, họ sẽ hồi môn gấp đôi. Vậy thì cho họ năm mươi vạn, để họ hồi môn một trăm vạn!”
“... con ơi, nhà lấy năm mươi vạn chứ?”
“Có mà! Trên mạng bán tiền giả y như thật . Mình mua năm mươi vạn loại đó, bỏ hộp cưới. Đến lúc đưa lễ, đừng cho cô kiểm tra, là .”
“Làm ... chứ?”
“Không hết! Đưa hôm cưới luôn. Lúc đó họ bận rộn, thời gian kiểm tra . Sau dù phát hiện là giả, cứ chối, đưa tiền thật .”
Bố Mã Việt xong thì vô cùng hài lòng: “Hay! Cách lắm! Con trai đúng là sinh viên đại học, đầu óc linh hoạt. Làm theo cách con . Lát nữa khi họ đến, cứ chủ động bảo sẽ đưa năm mươi vạn, thế là thể vẻ hào phóng.”
“Cho nên, bố , giờ điều quan trọng nhất là bình tĩnh, xa trông rộng. Kết hôn , đợi hai ông bà già c.h.ế.t , thì tất cả tài sản sẽ là của .”
Gia đình Hàn Tú Na run bần bật vì tức giận. Trong phòng bên , tiếng hả hê của ba vẫn dứt.
“Con đúng. Đến lúc đó, tài sản nhà con bé sẽ là của chúng hết. Nó kiêu căng như , tính tình khó chịu, nếu dám lời, thì cứ đá nó , sẽ tìm cho con đứa khác hơn. Lúc đó nhà tiền , kiểu gì mà chẳng ...”