Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 65: Biến đi, không tiễn!

Cập nhật lúc: 2025-05-30 06:27:52
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt của Hứa Diệu Dương lập tức thay đổi, hắn tức đến tím mặt, xấu hổ hóa giận quát lên:

“Cô nói bậy cái gì đấy? Bảo sao Hứa Nhất Minh không cần cô nữa! Cái miệng thúi hoắc như cô, nếu không vì… hừ, thiếu gia đây để mắt tới cô là phúc của cô đấy. Cô mà biết điều, ngoan ngoãn dỗ dành tôi vui vẻ, thứ Hứa Nhất Minh cho cô, tôi – Hứa Diệu Dương – cũng cho được!”

“Miệng thối như vậy, đi mà ăn cứt đi!”

Tô Nhiên chẳng buồn dây dưa với hắn, trực tiếp túm cổ áo hắn lên, ném thẳng vào thùng rác bên vệ đường.

“Biến đi, không tiễn!”

Cô ra tay vừa vặn, khiến hắn choáng váng chứ không bị thương. Hứa Diệu Dương chúi đầu vào thùng rác, ngoài việc đầu óc choáng váng, buồn nôn, thì không hề bị nội thương hay ngoại thương gì.

Vỗ vỗ tay, Tô Nhiên xách đồ rời đi.

Sau lưng, giọng nói nghẹn ngào đầy tức tối của Hứa Diệu Dương vang lên từng đoạn:

“Tô… Nhiên… cô không biết điều… thì sẽ phải chịu thiệt… Sớm muộn… tôi sẽ bắt cô… quỳ trên giường… cầu xin tôi…”

“Đồ tép riu,” Tô Nhiên lười quay đầu lại, “Có bản lĩnh thì cứ việc tới!”

Về đến nhà, Tô Nhiên thả ra sáu hồn phách.

Bọn họ đều là những người c.h.ế.t oan khi tuổi thọ chưa tận.

Ở lại dương gian chẳng có lợi gì, để tránh họ hóa thành lệ quỷ, Tô Nhiên quyết định giúp họ hoàn thành tâm nguyện để siêu độ.

Nhưng trước hết, ăn cơm đã.

Trong sáu người có một bà thím nấu ăn rất khá, Tô Nhiên để bọn họ hiện hình, bà thím vào bếp nấu cơm, những người còn lại giúp dọn dẹp nhà cửa, cũng xem như là một hình thức trả ơn siêu độ.

Khi mấy con ma đang bận bịu túi bụi, thì từ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa “bang bang” giận dữ—Hứa Diệu Dương bốc mùi hôi thối, tức giận tìm tới.

Tô Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Chưa hết hy vọng à? Các người giúp tôi một chuyện, tiếp đãi vị khách quý này thật tốt, đừng dọa c.h.ế.t anh ta là được. Ăn cơm xong tôi đãi thêm bữa nữa.”

“Được luôn!”

Mấy con ma vui vẻ đồng ý, “Cứ để tụi em lo!”

Tô Nhiên cười, vẽ cho bọn họ mấy nét hiện hình—thấy được, sờ được, mới thú vị.

Bên ngoài, Hứa Diệu Dương đập cửa rầm rầm, còn chưa kịp mở miệng chửi, cửa đã "két" một tiếng mở ra.

“Mời vào.”

Một anh shipper toàn thân đầy m.á.u cười toe toét với hắn, một chân vặn vẹo ở góc độ vô cùng kỳ dị.

Cơn giận của Hứa Diệu Dương lập tức tan biến, chỉ còn lại sợ hãi tột độ.

Hắn vừa định hét lên, anh shipper đã nhanh tay bịt miệng hắn, kéo thẳng hắn vào nhà.

“Rầm”—cửa đóng lại.

Mấy hồn ma thân thể tàn tạ, thiếu tay cụt chân, lập tức nhào lên, vây quanh hắn.

Một nữ sinh mặc đồng phục đứng ngoài không chen vào được vì quá lùn, bèn trôi lên phía trên đầu Hứa Diệu Dương, cúi mặt nhìn hắn, rồi cười toe toét.

Vừa cười, m.á.u trong miệng nhỏ tong tỏng xuống mặt hắn.

Vẫn còn ấm.

Sắc mặt Hứa Diệu Dương trắng bệch như tờ giấy, như một cái máy, hắn ngơ ngác đưa tay lên lau mặt, rồi… lập tức nổi điên.

“Aaaa!!!”

Hắn trợn trắng mắt ngã lăn ra sau, nhưng lại bị anh shipper nhanh tay đỡ lấy.

“Hình như xỉu rồi, không sao, để tôi làm hô hấp nhân tạo.”

Trà Đá Dịch Quán

Nói rồi, cái miệng đầy m.á.u của anh ta từ từ tiến lại gần…

“MA ÁÁÁÁÁ——!!!”

Hứa Diệu Dương thét chói tai, đẩy mạnh anh shipper, bò lăn bò càng tìm đường chạy ra khỏi nhà.

Bà thím nấu ăn tới muộn một chút, vừa đi vừa tháo đầu xuống ôm bằng tay phải, tay trái thì vuốt lại tóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-65-bien-di-khong-tien.html.]

Hứa Diệu Dương trong cơn hoảng loạn lại đ.â.m thẳng vào bà.

Cái đầu lăn “cộc cộc” rơi xuống, chẳng hiểu theo phản xạ hay sao mà hắn giơ tay ra bắt lấy.

“Ây da, đầu của tôi, trả lại đầu cho tôi.”

Hứa Diệu Dương nhìn thấy người phụ nữ không đầu trước mặt, cổ bà ta là một cái lỗ to như cái bát, m.á.u chảy đầm đìa.

Hắn đơ như tượng, ngây người cúi đầu nhìn vật đang ôm trong tay.

“ÁÁÁÁÁÁÁÁ——!!!”

Lần này thì hắn thật sự bị dọa đến bất tỉnh.

Tô Nhiên túm tóc hắn, lôi ra bên cửa sổ, mở cửa.

Dưới lầu có mấy cái thùng rác lớn. Tô Nhiên nắm cổ áo hắn, ném thẳng xuống.

Tất nhiên lực đạo vẫn được khống chế rất tốt, trước khi ném còn tốt bụng gọi hắn tỉnh lại.

May mà không ai thấy, nếu không Tô Nhiên khó mà giải thích cho rõ.

“Ọe… ọe…”

Nỗi sợ bị ném từ trên lầu xuống khiến Hứa Diệu Dương suýt tiểu ra quần, hắn vừa buồn nôn vừa run rẩy bò ra khỏi thùng rác, đến dũng khí liếc lên lầu cũng không có, co giò bỏ chạy thục mạng.

Tô Nhiên gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, ăn cơm thôi.”

Trong mâm cơm, Tô Nhiên đã thêm phù chú.

Sáu người ăn được bữa cơm đầu tiên kể từ khi hóa thành hồn ma.

Sau bữa ăn, Tô Nhiên lần lượt hỏi nguyện vọng chưa hoàn thành của họ và hứa sẽ giúp.

Người đầu tiên là cậu shipper trẻ, tâm nguyện của cậu rất đơn giản—còn mấy đơn hàng chưa giao xong. Tô Nhiên dựa vào thông tin cậu cung cấp, lần lượt gọi điện xin lỗi thay cậu.

Sau đó là một đôi vợ chồng già định mang cơm đến bệnh viện cho con gái bị bệnh, Tô Nhiên dẫn họ đi gặp con gái lần cuối.

Cô nữ sinh vừa tan học về, nửa năm cố gắng cuối cùng cũng lọt vào top 10 lớp, còn chưa kịp báo tin cho bố mẹ...

Người phụ nữ trung niên đi chợ về, cùng cậu thanh niên làm vài công việc vặt kiếm sống, đều chỉ muốn được gặp lại người thân một lần.

Tình thân khắc cốt ghi tâm, bọn họ đều lưu luyến không rời.

Tô Nhiên giúp họ lần lượt hoàn thành tâm nguyện. Cuối cùng phất tay một cái, cửa âm phủ hiện ra—bên trong tối đen như mực, sương đen lượn lờ như hố sâu không đáy.

Một âm sai bước ra—là một chàng trai trẻ tuấn tú, môi đỏ răng trắng, chỉ có điều mặt hơi nhợt nhạt. Anh ta giơ xích hồn ra trói tất cả hồn phách lại thành một chuỗi.

Anh cúi chào Tô Nhiên:

“Cô nương chắc là thiên sư, tại hạ âm vô thường Bạch Lục.”

Âm sai ở âm phủ có rất nhiều, Hắc Bạch Vô Thường là đội trưởng, còn lại gọi chung là “âm vô thường”.

Tô Nhiên thấy đối phương lễ phép, cũng lịch sự chào lại, thuận tay đưa ra lá bùa tụ âm đã chuẩn bị sẵn:

“Chào ngài, tôi là Tô Nhiên, làm phiền sai gia một chuyến, chút lễ mọn là phù tụ âm, không đáng là gì.”

Bạch Lục đã nghe huynh đệ kể từ lâu rằng có một thiên sư rất sòng phẳng, bùa chú dùng cực kỳ tốt. Hôm nay cuối cùng cũng đến lượt mình gặp vận may.

Anh ta cố nén vẻ mặt hớn hở, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm lá bùa, nước miếng suýt nhỏ ra, hai tay nhận lấy rồi nhét ngay vào ngực.

Miệng vẫn khách sáo:

“Thiên sư khách khí quá, sao tôi dám nhận!”

Tô Nhiên liếc mắt nhìn cái n.g.ự.c phồng lên của hắn, nghĩ bụng: Nhét vào rồi còn nói không dám nhận.

Miệng vẫn nói:

“Lễ mọn thôi, sai gia đừng khách khí. Sau này còn phải nhờ tới ngài nữa.”

“Vậy thì tiểu nhân xin nhận.”

Nhận được đồ của Tô Nhiên, Bạch Lục nhìn cô càng thấy thân thiết, mở cả hộp thoại.

“Dạo trước phía nam bị lũ lụt, c.h.ế.t không ít người, âm phủ thiếu nhân lực trầm trọng. Mấy tụi tôi âm sai mấy hôm nay phải chạy liên tục, mệt không tả nổi. Có được phù tụ âm của cô, tôi cũng có thể hồi phục chút thể lực rồi. Không còn phải mang gương mặt trắng bệch kèm hai quầng thâm đen như gấu trúc nữa. Có mặt gấu trúc nhưng chẳng có số hưởng của nó.”

Loading...