“Ôi dào, chuyện  lớn gì . Con trai mới về, cái gì cũng  hiểu, từ từ dạy  sẽ khá thôi mà.”
Giang Nhã Lan ôm cánh tay Hứa Bân, giọng  nũng nịu.
Đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng bà bảo dưỡng  đến mức trông như mới ba mươi.
Hứa Bân nhíu mày: “Em  , chỉ  chiều nó.”
“Tất nhiên , nó là cục thịt rơi từ  em ,   chịu bao nhiêu khổ, em xót còn  kịp,  chiều thì ? Với , chồng em là ai? Là   m.á.u mặt ở Kim Giang, chút chuyện nhỏ  chẳng lẽ  còn  giải quyết ?”
Giang Nhã Lan   cách nắm bắt tâm lý chồng, vài câu  dỗ  ông nguôi giận.
Sắc mặt Hứa Bân dịu  nhiều, : “Con nhỏ Tô Mặc Mặc đó giữ  là một rắc rối. Bây giờ Nhất Minh  quen tiểu thư nhà họ Lương,  tiện  mặt nữa. Diệu Dương, chuyện  để con xử lý.”
“Sao  là con? Con  !” – Hứa Diệu Dương lập tức nổi đoá.
Hứa Bân liếc  một cái, mặt  biểu cảm: “Không  ngày nào con cũng khoe  hiểu phụ nữ nhất ? Cho con cơ hội thể hiện đấy,  , bố sẽ mua cho con chiếc xe thể thao bản giới hạn mới .”
“Dạ ! Chỉ là một cô gái thôi mà, chuyện nhỏ! Con khiến cô  yêu con là xong.” – Nghe  phần thưởng, Hứa Diệu Dương như  tiêm m.á.u gà, thái độ xoay ngược 180 độ, vỗ n.g.ự.c cam đoan.
“Anh cả cứ yên tâm, gửi ảnh và địa chỉ của cô  cho em, chuyện  cứ để em lo.”
Hứa Nhất Minh  do dự, lập tức gửi ảnh và địa chỉ cho em trai.
Xem ảnh xong, khoé môi Hứa Diệu Dương cong lên thành nụ .
Trà Đá Dịch Quán
Cũng may, cô gái  trông cũng , nếu  thì  còn ngại   tay nổi.
“Tối nay khỏi đợi em ăn cơm nha!”
Hứa Diệu Dương cầm chìa khoá xe, huýt sáo bước  cửa.
...
Chập tối,  con phố sầm uất  qua  tấp nập.
Một chiếc xe thể thao màu vàng,  biểu tượng như cây đinh ba, lao vút  đường, khiến xe cộ và   đường  hoảng hốt né tránh.
Bên trong xe, nhạc xập xình đinh tai nhức óc, hệ thống cảnh báo  ngừng vang lên:
“Đoạn đường  giới hạn tốc độ 60km/h, tốc độ hiện tại của bạn là 150km/h,  vượt quá mức cho phép nghiêm trọng, xin giảm tốc độ ngay lập tức…”
Người đàn ông lái xe  mùi rượu, đeo khẩu trang, khuyên tai bạc bên tai trái vô cùng chói mắt.
Một tay cầm vô lăng, tay còn  vung vẩy theo điệu nhạc.
Chiếc xe thể thao màu vàng đạp ga đến sát đất, lao sát qua một chiếc “Đừng chạm  ” màu trắng, khiến chủ xe trắng giật b.ắ.n cả , tim  nhảy  khỏi lồng ngực,  chiếc xe chỉ còn  bụi khói thì  nhịn  mà chửi to:
“Đệt , lái nhanh thế,  đầu thai chắc?”
Chưa kịp dứt lời thì cảnh tượng kinh hoàng  xảy .
Ở ngã tư phía , chiếc xe thể thao màu vàng vượt đèn đỏ, để tránh một chiếc xe tải lớn mà lao xéo  đám đông bên đường.
Âm thanh va chạm kinh hoàng, tiếng la hét vang lên hỗn loạn.
Cảnh tượng  nỡ !
Chiếc xe thể thao màu vàng  hề giảm tốc,  hề phanh , đ.â.m và cán qua hơn chục , va quệt thêm mấy chiếc xe nữa  bỏ trốn.
Kênh tin tức thời sự lập tức đưa tin về vụ tai nạn. Trong tivi là hình ảnh cảnh sát và xe cứu thương đang cấp cứu tại hiện trường.
“Theo báo cáo, vụ tai nạn khiến 6  thiệt mạng, 7   thương, trong đó 3   thương nhẹ, 4  còn  đang nguy kịch, hiện đang cấp cứu trong ICU...”
Tô Nhiên xem xong bản tin liền trực tiếp đến hiện trường vụ tai nạn.
Hiện trường dù   dọn dẹp nhưng vẫn  thể thấy rõ sự tàn khốc lúc đó, mặt đất còn đầy vết m.á.u  xử lý qua, vẫn  thể  thấy vết tích. Bên lề đường còn sót  nhiều mảnh vỡ của xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-64-sao-lai-la-toi-toi-khong-di-dau.html.]
Người  đường thỉnh thoảng ngang qua đều né xa.
Giữa màn đêm, sáu linh hồn mới c.h.ế.t còn ngơ ngác,  ngây      gì.
Tô Nhiên lấy hồ lô nhỏ , thu hết   mang về nhà.
Trên đường tiện thể ghé siêu thị mua một đống đồ ăn và đồ dùng, tay xách nách mang đầy túi trở về.
Một chiếc xe thể thao tiếng động ầm ĩ lao tới, chiếc xe cao cấp đó “két” một tiếng dừng ngay  mặt cô.
Hứa Diệu Dương bước xuống xe, tháo kính râm, hất tóc, một tay chống lên nóc xe, huýt sáo với cô.
“Tô Mặc Mặc,  cần giúp ?”
Tô Nhiên liếc mắt   ,  để ý, tiếp tục bước về phía .
Hứa Diệu Dương nhảy một bước chắn  mặt cô, ngăn đường.
“Không cần khách sáo với , dù  cũng coi như  quen,  đúng , cô  thể   .”
Cậu  hất tóc một cái, nở nụ  mà  tự cho là mê : “ tên là Hứa Diệu Dương, em trai Hứa Nhất Minh, nhị thiếu gia của tập đoàn Hứa thị.”
“   , còn nữa,  tên là Tô Nhiên.”
Tô Nhiên lách qua  , tiếp tục .
Hứa Diệu Dương  bỏ cuộc,  bám theo như cao dán: “Tô Nhiên ? Đổi tên  hả? Không , gọi gì cũng ,  đến để giúp cô. Con gái mà, xách nhiều đồ thế  mệt lắm,   đang rảnh,  để  đưa cô về?”
“Nói thẳng ,   gì?”
“ đang theo đuổi cô đấy,    ? Bước đầu tiên là đưa cô về nhà.”
Hứa Diệu Dương  hất tóc, nhe răng , hàm răng trắng sáng  ánh nắng chói loà.
Tô Nhiên dừng , mặt  biểu cảm  .
“Hay là  cắt tóc .”
“Hả? Tại ?”
Hứa Diệu Dương  câu  bất ngờ  cho sững sờ.
“Mới gặp năm phút,  hất tóc hết bốn phút, chói mắt lắm.”
Nụ   mặt Hứa Diệu Dương bắt đầu cứng , mặt đỏ bừng vẫn  chịu bỏ cuộc: “Làm bạn gái   thiệt ,   tiền,   thể cho cô cuộc sống cô , như bây giờ chẳng hạn,   thể giúp cô xách đồ…”
Trên mặt Tô Nhiên thoáng hiện vẻ thiếu kiên nhẫn,   tên   chút vận xui nhè nhẹ, xem  lời nguyền xui xẻo cô đặt lên Hứa Nhất Minh  lan sang cả   , chỉ là  rõ ràng thôi.
Vậy thì… giúp thêm một tay cũng .
Tô Nhiên bất chợt nở nụ  thật tươi.
“Vậy  cảm ơn  nhé.” – Tô Nhiên đưa túi đồ cho  , tiện tay động chút thủ thuật.
“Không  gì.”
Hứa Diệu Dương đón lấy túi, nhưng túi lập tức rơi bịch xuống đất, cánh tay   suýt trật khớp.
Không ngờ đồ  nặng đến , Hứa Diệu Dương định  dáng mà ăn quả đắng, trợn mắt  túi đồ,  xem thử bên trong   là tạ .
“Sao nặng thế? Cô mua cả tạ sắt ?”
Tô Nhiên tsk tsk hai tiếng, từ  xuống  đánh giá  một lượt: “Cậu yếu thế  ? Xách tí đồ cũng  nổi. Thôi để  tự .”
“Không,  ,  nãy  chỉ  chóng mặt chút thôi.” – Hứa Diệu Dương  hổ đến đỏ cả mặt, “Hay là…  kiếm chỗ nào  xuống  chuyện chút?”
Khoé miệng Tô Nhiên cong lên, nụ  càng rõ, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng:
“Nói chuyện gì? Về chuyện   chê nghèo ham giàu, vứt bỏ cha  nuôi nuôi nấng hai mươi năm? Hay là kể xem   hại bao nhiêu cô gái, khiến   phá thai bao nhiêu ? Hay    thử xem tính gài  lên giường bằng cách nào?”