Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 59: Cứu lấy vợ tôi (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-26 06:57:37
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vốn đang ngủ, Hứa Ân Ân tỉnh dậy, đứng ở cửa phòng ngủ. Một người chưa đến ba mươi tuổi mà gương mặt tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, gầy gò chẳng khác gì bộ xương khô. Người đàn ông vội đứng dậy đỡ cô, chậm rãi dìu đến trước màn hình ngồi xuống.
“Vợ à, sao em lại tỉnh rồi?”
“Em không ngủ được, nghe thấy giọng anh nên ra xem một chút.”
Hứa Ân Ân yếu ớt mỉm cười, chỉ là nụ cười ấy như đóa hoa mỏng manh dễ vỡ, chạm nhẹ cũng tan biến.
Thân thể cô yếu ớt, nhưng tâm trạng lại rất tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Nhiên.
“Chào chị streamer, em rất thích xem livestream của chị, không ngờ lại có cơ hội được nói chuyện trực tiếp như thế này, em thật sự rất vui.”
Cô mỉm cười chào Tô Nhiên, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Ánh mắt nhìn sang Lưu Hồng tràn đầy dịu dàng và kiên định:
“Chồng à, em biết anh không nỡ rời xa em, nhưng dù em có phối hợp điều trị, cũng chỉ sống thêm được mấy ngày thôi, cuối cùng vẫn sẽ ch.ết. Dù sao em cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, em đã nghĩ thông rồi. Em không muốn vì bản thân sống thêm vài ngày mà tước đoạt cơ hội đến với thế giới này của con.
Đây là con của chúng ta, em thật sự rất hy vọng trước khi ch.ết có thể được nhìn thấy con chào đời. Sau này, con xin giao cho anh chăm sóc. Em biết mình làm vậy là ích kỷ, để một người đến bản thân còn chẳng chăm lo nổi như anh nuôi con một mình. Sau khi em đi, anh hãy tìm cho con một người mẹ kế đi, chỉ cần cô ấy tốt với con là được, coi như là vì em, được không? Hãy để em sinh con ra đi.”
“Không, anh không cần ai cả, anh chỉ cần em!”
Một người đàn ông cao lớn ôm chặt lấy vợ, khóc nức nở, “Đây là con của chúng ta, anh cũng không nỡ, nhưng so với con, anh càng không nỡ rời xa em!”
【Tôi châm một điếu thuốc, nghĩ ngợi rồi lại dập đi, dù biết cách một cái màn hình không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng tôi vẫn không đành lòng.】
【Thật lòng mong hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc.】
【Cảm động quá, một người chồng tốt thế này biết tìm ở đâu?】
【Thế gian đau đớn nhất chính là sinh ly tử biệt.】
Tô Nhiên hít sâu một hơi, không nỡ mà hỏi:
“Hứa Ân Ân, em có từng nghĩ rằng nếu không có đứa trẻ này, có lẽ em sẽ sống lâu hơn một chút không?”
Nghe vậy, Hứa Ân Ân nhìn Tô Nhiên, từng chữ rõ ràng:
“Chị streamer, chị không cần khuyên em nữa.”
“Đứa bé này đã đến rồi, em nhất định phải sinh ra. Em cũng không muốn chịu đựng những đau đớn của hóa trị. Em nghĩ là cứ cố gắng được ngày nào hay ngày đó. Hơn nữa, đây là một sinh mạng. Em là mẹ của con, em phải dốc toàn lực để bảo vệ con. Huống hồ, em cố sống đau khổ thì được bao lâu? Một năm? Hai năm? Nên em không muốn tước đoạt hy vọng được sống của con.”
Lưu Hồng nhớ lại câu nói vừa rồi của Tô Nhiên, ôm chút hy vọng hỏi:
“Chị streamer, cái ‘tia hy vọng’ mà chị nói là gì?”
Tô Nhiên trầm ngâm một lát rồi quyết định nói thật:
“Tia hy vọng ấy, chính là đứa bé trong bụng.”
Hứa Ân Ân kiên quyết:
“Em nhất định phải sinh con ra.”
“Hứa Ân Ân, là một người mẹ, em yêu con mình, sẵn sàng từ bỏ điều trị vì con. Nhưng em đã bao giờ nghĩ rằng, đứa trẻ ấy cũng rất yêu em, cũng sẵn lòng từ bỏ cơ hội đến với thế giới này để cứu mẹ nó không?”
“Chị streamer, ý chị là gì vậy?”
Hai vợ chồng nhìn chằm chằm Tô Nhiên, không hiểu ý cô là gì.
Tô Nhiên vẫy tay với họ qua màn hình:
“Hai người nhìn sang bên cạnh đi.”
Bên trái Hứa Ân Ân là Lưu Hồng, bên phải lại bất ngờ xuất hiện một bé gái nhỏ, buộc hai chỏm tóc, mặc quần đỏ yếm đỏ, đáng yêu như búp bê trong tranh dân gian.
Cô bé cười tít mắt ngẩng đầu nhìn Hứa Ân Ân, hai má lúm đồng tiền rõ rệt, giọng ngọt ngào vang lên:
“Mẹ ơi…”
“Hả? Chị streamer, bé gái này là…”
Hứa Ân Ân nhìn bé gái, rồi lại nhìn Tô Nhiên, đầy nghi hoặc. Cô chưa từng gặp bé con này, nhưng lại cảm thấy thân thiết đến lạ, không kìm được muốn ôm hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-59-cuu-lay-vo-toi-2.html.]
Tô Nhiên chỉ vào bụng cô:
“Đây chính là con của em, đứa bé chưa chào đời.”
“Con của em…”
Hứa Ân Ân không nhịn được, vươn tay muốn sờ má phúng phính của con bé, nhưng tay chạm vào khoảng không.
Tô Nhiên thấy vậy, lập tức thi triển phép hiện hình, khiến cô bé hóa thành thực thể.
Bé gái lập tức lao vào lòng Hứa Ân Ân:
“Mẹ ơi, con là bé con mà…”
“Ai ui, con của mẹ, con của mẹ ơi…”
Hứa Ân Ân xúc động nước mắt lưng tròng, ôm chặt lấy bé con.
Lưu Hồng bên cạnh cũng mừng rỡ, không kìm được mà xoa đầu hai chỏm tóc của con.
Bé gái cảm nhận được bàn tay anh, nghiêng đầu gọi:
“Bố ơi…”
“Ôi, ôi ôi!”
Lưu Hồng phấn khởi đến mức tay chân luống cuống.
“Mẹ ơi, mẹ có rất yêu con không?”
Hứa Ân Ân đặt con bé ngồi lên đùi, vuốt ve đôi má bầu bĩnh của con, càng nhìn càng thấy yêu.
“Tất nhiên là yêu rồi, mẹ rất rất yêu con.”
Lưu Hồng kéo tay áo cô, chỉ chỉ vào mình. Hứa Ân Ân bật cười:
“Còn có cả bố, bố cũng rất rất yêu con. Chúng ta đều yêu bé con.”
“Bé con cũng rất yêu bố mẹ nhé. Những bài hát bố mẹ hát cho con, những câu chuyện bố mẹ kể, con đều rất thích. Những bạn nhỏ cùng đầu thai với con đều sẽ có mẹ, con cũng muốn có mẹ, con không muốn không có mẹ…”
Hứa Ân Ân nhìn bé con trong lòng, đột nhiên có linh cảm chẳng lành.
Tô Nhiên không nói gì, bởi cô thật sự không biết phải nói sao—những lựa chọn sinh t.ử thế này, ai dám chắc đúng sai?
“Con biết là mẹ đã gặp nhiều cô chú mặc áo trắng, ai cũng nói là không có cách, nhưng con có cách mà, con có thể cứu mẹ.”
Lưu Hồng kinh ngạc hỏi:
“Con gái ngoan, con có cách gì vậy?”
Cô bé gãi đầu, hai chân nhỏ đung đưa:
“Dùng mạng của con đổi. Dù con rất muốn được sinh ra, nhưng nếu con sinh ra rồi mẹ sẽ c.hết, nên con không muốn được sinh nữa. Con muốn mẹ sống tiếp, chỉ cần mẹ sống là con vui rồi.”
Lưu Hồng vẫn ngơ ngác, chưa hiểu:
“Không muốn sinh? Có sinh hay không đâu phải do một đứa bé quyết định?”
Trà Đá Dịch Quán
Tô Nhiên giải thích:
“Con bé muốn dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy mạng sống cho vợ anh.”
Nghe đến đây, nước mắt Hứa Ân Ân tuôn rơi như mưa:
“Con bé ngốc này, mẹ không cho phép con làm vậy, nghe chưa!”
Cô ôm chặt đứa trẻ trong lòng, nước mắt tuôn trào. Lúc này Lưu Hồng mới hiểu ra, cả ba ôm nhau khóc thành một đống.
Bé gái ló đầu ra khỏi vòng tay cha mẹ, đôi mắt to tròn nhìn về phía Tô Nhiên trên màn hình:
“Cô ơi, cô phải cứu mẹ con nhé, con biết cô làm được mà.”
Tô Nhiên khẽ búng tay, một luồng kim quang chia làm hai, một phần bay đến người bé gái, một phần bay đến người Hứa Ân Ân.