Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 56: Cô mang theo t.ử khí
Cập nhật lúc: 2025-05-25 12:22:30
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Mộng Dao chưa từng nghĩ rằng những việc mình làm lại có ngày bị người ta lôi ra phơi bày một cách trần trụi như vậy.
Cô bắt đầu hối hận, rốt cuộc lúc ấy mình bị gì vậy, tại sao lại vào phòng livestream của cô ta?
Một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng, cô có linh cảm rằng mọi thứ của mình sắp sụp đổ.
“Cô chỉ biết nuôi tiểu quỷ sẽ mang lại lợi ích, nhưng cô có từng nghĩ đến việc vay thì phải trả? Cô càng đòi hỏi nhiều từ tiểu quỷ, cái giá phải trả sẽ càng lớn. Theo sự cung phụng của cô, tiểu quỷ càng lúc càng lớn, sát khí càng lúc càng nặng. Lâu ngày, cô chắc chắn sẽ bị phản phệ, nhẹ thì giảm thọ, nặng thì mất mạng. Giờ đây, trên mặt cô đã mang theo t.ử khí, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ bị phản phệ mà ch.ết.”
Tim Giang Mộng Dao đập loạn lên, đầu óc trống rỗng. Dù cô cố gắng lên tiếng, giọng nói lại chẳng có chút khí thế nào.
Trà Đá Dịch Quán
“Cô… cô đừng có nguyền rủa bậy bạ như thế! Đừng tưởng nói vậy là có thể dọa tôi, tôi không sợ đâu!”
“Tiểu quỷ cô nuôi càng ngày càng khó chiều, hơn nữa gần đây nó không chỉ một lần muốn ra tay với cô, chẳng lẽ không phải sao?”
Nghĩ đến việc tiểu quỷ xuất hiện ngày càng nhiều, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của nó khi nhìn cô, và nụ cười quái dị kia… cô bắt đầu sợ hãi. Cô vất vả lắm mới có được tất cả những thứ này – sự nghiệp, tiền tài, tình yêu – còn chưa kịp hưởng thụ bao lâu, sao có thể c.h.ế.t như vậy được?
Dù cho người phụ nữ kia có đoán được rằng mình g.iết Giang Lai thì đã sao? Không có camera, không có nhân chứng. Dù bị bắt, cô sẽ nói rằng cậu ta tự ngã xuống giếng, mình sợ quá nên ngất xỉu, tỉnh lại thì cậu ta đã c.h.ế.t rồi. Sau đó bảo ba mẹ viết giấy bãi nại, cùng lắm ngồi tù vài năm.
Nghĩ đến đây, cô bỗng quỳ sụp xuống đất, khóc đến mức lớp trang điểm nhòe nhoẹt, “Đại sư, xin cô cứu tôi! Tôi chỉ vì tham lam nhất thời, tôi sẽ không dám nữa đâu, xin cô cứu tôi với!”
Bình luận rào rào nổi lên trong livestream:
【Nhìn kìa, cô ta hoảng loạn thật rồi! Cô ta thật sự nuôi tiểu quỷ kìa!】
【Sao có thể như vậy? Tôi làm fan cô bao lâu nay…】
【Không ngờ mấy lời của cô livestream là thật… hu hu, tôi không theo đuổi thần tượng nữa đâu…】
Nhiều fan bình luận tuyên bố thoát fandom, nhưng lúc này Giang Mộng Dao chẳng rảnh quan tâm. Trong đầu cô đang nhanh chóng tính toán.
Nào ngờ những toan tính ấy, Tô Nhiên sớm đã nhìn thấu.
“Cô còn cần tôi cứu sao? Gi.ết người là tội ch.ết, cô nghĩ mình có thể trốn thoát à? Ch.ết sớm hay muộn cũng là c.hết, cần gì lãng phí thời gian.”
“Không, không! Cô phải cứu tôi chứ! Cô nghĩ xem… nếu tiểu quỷ này đi hại người khác thì sao?”
Tô Nhiên nghĩ cũng đúng. Nếu để mặc tiểu quỷ này, không chừng nó thật sự sẽ đi hại người khác, phải nhanh chóng thu phục.
“Cứu cô cũng được, chi phí mười vạn. Sau đó chuyển toàn bộ số tiền còn lại cho bố mẹ nuôi cô.”
“Chuyển hết?” Giang Mộng Dao nghĩ, chuyển thì chuyển, sau này kiếm cớ đòi lại là được. “Được, tôi chuyển.”
Nói rồi cầm chiếc điện thoại khác lên chuyển khoản, trước là chuyển mười vạn cho Tô Nhiên, sau đó chuyển hết số tiền còn lại cho mẹ nuôi. Cô giơ điện thoại lên cho Tô Nhiên xem lịch sử chuyển khoản: “Xong rồi, đại sư.”
Tô Nhiên nhìn qua thông tin chuyển tiền, “Kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.”
“Cô không phải đã đoán ra rồi sao, còn bắt tôi nói làm gì?”
“Tôi đoán là một chuyện, cô tự nói là một chuyện khác, bản chất không giống nhau. Cô không muốn nói thì thôi, tôi cúp đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-56-co-mang-theo-t-u-khi.html.]
“Nói! Tôi nói!”
Giang Mộng Dao nghiến răng, đến nước này rồi, cô cũng không định giả vờ nữa.
“Cô nói hoàn toàn đúng. Từ khi có Giang Lai, tôi không còn là đứa con gái được bố mẹ yêu thương nhất nữa. Mọi thứ của tôi đều phải chia cho cậu ta – sự quan tâm của bố mẹ, đồ ăn ngon, đồ chơi hay, cả tài sản trong nhà. Tôi không cam lòng. Những gì tôi cực khổ mới có được, tại sao phải chia cho người khác? Tôi hận cậu ta. Từ lúc biết cậu tồn tại, tôi đã hận rồi. Chỉ khi cậu ta ch.ết, mọi thứ mới trở lại với tôi.
Ban đầu tôi không định biến cậu ta thành tiểu quỷ, nhưng cậu ta cứ hiện ra hù dọa tôi, còn mơ tưởng báo thù tôi nữa.
Hừ!
Một thằng nhóc ranh, sống còn không phải đối thủ của tôi, c.h.ế.t rồi lại càng không. Cậu ta không chịu đi đầu thai thì chi bằng tận dụng một chút, coi như không uổng công tôi giả vờ thương yêu mấy năm.
Mới đầu nuôi tiểu quỷ hơn một năm, quả thật rất may mắn, có cầu được ước thấy, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió. Khi ấy, cúng rất đơn giản, mỗi ngày chín nén nhang, một bát nước sạch, thêm một giọt m.á.u của tôi là được.
Về sau nhang phải tăng gấp đôi, nước sạch thêm m.á.u cũng dần trở thành một bát m.á.u tươi. Mỗi ngày phải lấy m.á.u tôi sao chịu nổi, đành nghĩ cách mua huyết tương. Tôi biết xin nhiều sẽ không tốt, nên cố giảm yêu cầu với tiểu quỷ.
Sau đó tôi gặp A Hào, anh ấy giàu có lại đẹp trai, làm chồng tôi quá hợp. Tôi lại xin tiểu quỷ giúp tôi và anh ấy kết duyên, sau khi thành công, cúng tăng lên ba bát máu. Cứ như thế kéo dài một thời gian.
Gần đây tôi cảm thấy không thể kiểm soát được nó nữa, nó hay xuất hiện khi tôi đang ngủ. Ban đầu là giật tóc tôi, sau đó là mút ngón tay, cắn chân tôi, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp.
Âm thanh nó phát ra tôi nghe rất rõ, cảm giác cũng rất thật. Tôi muốn tìm người đã dạy tôi nuôi tiểu quỷ, nhưng thế nào cũng không liên lạc được.
Không còn cách nào, tôi thử cúng mấy con gia cầm sống, tiểu quỷ mới chịu yên ổn, đêm cũng không xuất hiện nữa. Tôi tưởng thế là xong rồi…”
Tô Nhiên trực tiếp đ.â.m thủng ảo tưởng của cô ta: “Không phải không còn chuyện gì, mà là huyết tương và gia cầm đã không đủ cho nó nữa rồi. Nó đang nhắm vào cô, chỉ là đang tìm cơ hội ra tay thôi.”
“Vậy giờ phải làm sao? Phải làm sao đây?” Giang Mộng Dao hoảng hốt đến mức không biết làm gì tiếp.
“Dẫn tôi đến chỗ cô cúng tiểu quỷ.”
“Được.”
Giang Mộng Dao vội vàng đồng ý, cầm lấy điện thoại, dẫn Tô Nhiên lên một căn phòng ở góc tầng hai.
Vừa mở cửa, Tô Nhiên liền thấy âm khí dày đặc tràn ngập căn phòng.
Trên bàn thờ treo một tấm bùa Phật, hai cây nến đỏ vẫn đang cháy, trong lư hương ba nén nhang chưa tàn.
Ba bát m.á.u tươi đặt trước bàn thờ, khói trắng lượn lờ trong căn phòng, ánh sáng lờ mờ kết hợp với ánh nến đỏ tạo nên một không khí âm u như trong phim kinh dị.
Nhìn kỹ tấm bùa Phật kia, to cỡ quả trứng gà, hình bầu dục, viền ngoài khảm vàng. Trong khối ngọc trắng có khắc hình một vị Phật, khuôn mặt mờ mịt, tay Phật nâng một đứa trẻ đang cuộn tròn.
Đứa trẻ đó lờ mờ toát ra ánh m.á.u đen đỏ, khiến toàn bộ tượng Phật trông càng thêm quỷ dị.
Có lẽ trong mắt người thường đó chỉ là một lá bùa bình thường, nhưng trong mắt Tô Nhiên, nó đang tỏa ra sát khí đỏ tươi từng chút một.
Giang Mộng Dao dừng lại trước bàn thờ: “Đây là tiểu quỷ tôi đang nuôi, tiếp theo phải làm gì?”
“Tôi sẽ cho cô một lá bùa, đặt nó lên bùa Phật.” Tô Nhiên đưa bùa cho cô ta từ xa.
“Vâng, được.”