Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 51: Hai người này ngầu ghê
Cập nhật lúc: 2025-05-24 13:39:00
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa bước vào, Lương Bối Bối lập tức nhìn thấy Tô Nhiên đang ăn uống ngon lành. Dù chỉ thấy được một bên mặt, nhưng cô ta tin chắc mình không nhìn nhầm.
Sao con nhỏ này lại ở đây?
Hừ, có trốn được lúc này cũng trốn không được cả đời!
Ánh mắt cô ta lóe lên vẻ lạnh lùng, liền nũng nịu với Hứa Nhất Minh:
“Minh ca, em chỉ muốn ăn bò bít tết thôi mà~”
“Nhưng mà, hết chỗ rồi. Hay là mai tụi mình quay lại ăn nha?”
“Em không muốn đâu~ Em muốn ăn hôm nay cơ.” Cô ta chỉ tay về phía trước: “Kìa, cô ta chỉ có một mình, kêu cô ta nhường chỗ là được rồi mà~”
Hứa Nhất Minh nhìn theo hướng tay cô chỉ, tim khẽ giật thót.
Cái cô Tô Mặc Mặc này đúng là... Sao mà yêu mình đến thế? Đi đâu cũng bám theo. Xem ra tiền cũng không làm thay đổi tình cảm cô ta dành cho mình.
Đúng là, mình có sức hút quá mà!
Nhân viên phục vụ tưởng họ muốn ghép bàn, liền nói: “Hai vị đợi một chút, để tôi hỏi thử cô ấy có đồng ý ghép bàn không nhé.”
Hứa Nhất Minh đút hai tay vào túi, ra vẻ bá đạo:
“Tôi nói là kêu cô ta nhường bàn.”
Tô Mặc Mặc trước đây đối với hắn luôn nói gì nghe nấy, hắn nói gì là làm cái đó, bảo nhường chỗ chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con. Đây là vinh hạnh của cô ta.
Cho cô ta cơ hội thể hiện trước mặt mình, cô ta chắc phải mừng phát điên lên mới đúng!
Nhân viên phục vụ hơi ngẩn ra.
“Xin lỗi anh, vị tiểu thư kia đang dùng bữa, chúng tôi không thể yêu cầu cô ấy rời đi được. Hay là hai vị chờ một chút, có thể lát nữa sẽ có bàn trống.”
“Cô không đi hỏi sao biết cô ta không chịu? Cô cứ nói là thiếu gia họ Hứa đến là cô ta chắc chắn đồng ý ngay.”
Trà Đá Dịch Quán
“Vậy được, hai vị chờ một chút.”
Nhân viên phục vụ quay đi, chẳng mấy chốc quay lại nói:
“Thật ngại quá, cô ấy nói không được. Hai vị vẫn nên chờ thêm một lát thì hơn.”
Tô Mặc Mặc này tạo phản rồi chắc? Dám từ chối mình?
Hứa Nhất Minh giận điên người, thấy nụ cười của nhân viên phục vụ càng thêm chói mắt, có cảm giác như đang bị giễu cợt.
“Cô biết bọn tôi là ai không mà dám bắt tụi tôi phải đợi?”
Nhân viên trố mắt ngạc nhiên, “……”
Cái thể loại gì vậy? Ăn một bữa mà cũng phải lên mặt?
Anh là ai thì nói ra đi chứ? Không nói sao tôi biết anh là ai?
Dừng một chút, nhân viên phục vụ vẫn giữ nụ cười lễ phép:
“Xin lỗi anh, vị tiểu thư kia đang dùng bữa, chúng tôi không thể yêu cầu cô ấy rời đi.”
Lại bị từ chối, mặt Hứa Nhất Minh mất sạch thể diện:
“Cô... Cô tin không, tôi sẽ mua lại cái nhà hàng này, rồi đuổi cô đi?”
“Đây là số điện thoại của ông chủ chúng tôi, anh có thể liên hệ bất cứ lúc nào.” Nhân viên phục vụ mỉm cười đưa cho hắn một tấm danh thiếp.
Hứa Nhất Minh nghẹn họng, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Hắn nói sẽ mua lại nhà hàng này chẳng qua là nói phét thôi, bình thường nói vậy ai cũng sợ cúi đầu nịnh nọt, sao hôm nay cô phục vụ này lại không theo bài vở?
Mà để thật sự mua cái nhà hàng này, hắn đâu có đủ tiền ngay. Nhà hàng này xét về vị trí, diện tích, nội thất... ít cũng phải trị giá cả chục triệu.
Mấy ngày trước ba hắn đã phàn nàn việc hắn tiêu tiền quá tay, chắc chắn không đời nào đồng ý cho hắn ném tiền mua cái nhà hàng chỉ để ra oai.
Trong mắt nhân viên phục vụ hiện lên chút khinh thường: Không phải thích phô trương sao? Cơ hội cho rồi mà không nhận lấy?
“Minh ca, chỉ là một bữa ăn thôi mà, mua luôn cả cái nhà hàng thì lãi quá rồi. Đều tại con nhỏ đó, chỉ nhường chỗ thôi có gì to tát đâu, sao lại không chịu?”
Lời của Lương Bối Bối khiến Hứa Nhất Minh đang tức tối có chỗ xả giận, hắn hằm hằm bước qua mặt nhân viên phục vụ, tiến thẳng về phía Tô Nhiên.
Tất cả là tại cái con Tô Mặc Mặc này!
Nếu không có cô ta, hắn và Bối Bối đâu phải đứng chờ?
Giờ còn mất mặt thế này nữa.
Đều là lỗi của cô ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-51-hai-nguoi-nay-ngau-ghe.html.]
Cái đồ đàn bà ác độc!
“Tô Mặc Mặc, mau nhường chỗ!”
Tô Nhiên đang ăn ngon lành thì bóng người ập tới che cả ánh đèn, ngẩng đầu lên liền thấy bộ mặt đen sì của Hứa Nhất Minh.
Thật đúng là mất cả khẩu vị.
“Không nhường.”
Tô Nhiên lườm một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Hứa Nhất Minh bị lửa giận làm mờ mắt, không nghĩ ngợi gì liền chộp lấy cổ tay Tô Nhiên:
“Cô đừng tưởng mấy trò tình cờ gặp gỡ vớ vẩn này có thể khiến tôi nhìn cô thêm một lần! Đừng quên, cô đã cầm tiền thì phải biến khỏi tầm mắt tôi!”
Tô Nhiên rút tay về, còn lấy khăn giấy lau sạch cổ tay như thể vừa bị dơ bẩn, chỉ tay về một góc:
“Nhà vệ sinh ở đằng kia.”
“Ý gì?”
Hứa Nhất Minh ngớ người, đang yên đang lành nhắc gì đến nhà vệ sinh?
“Trong nhà vệ sinh có gương. Mà nếu không có gương, anh có thể tè ra đất rồi soi, ít nhất cũng nhìn được bản mặt thật của mình.”
Hiểu ra rồi, Hứa Nhất Minh vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ tay định kéo Tô Nhiên thì bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
“Thưa anh, xin đừng làm phiền khách đang dùng bữa, mời anh ra ngoài chờ.”
“Tránh ra, không liên quan đến cô!”
Hứa Nhất Minh hất tay nhân viên phục vụ, trừng mắt nhìn Tô Nhiên, nghiến răng:
“Cô nên thấy may là tôi không đánh phụ nữ.”
“Tôi thì có đánh đàn ông.”
Tô Nhiên nhe răng cười.
Hứa Nhất Minh ngẩn người nhìn Tô Nhiên.
Gặp quỷ rồi, sao hắn lại thấy Tô Mặc Mặc lúc này... có chút cuốn hút?
Tô Nhiên chống cằm, nhếch môi cười:
“Tốt bụng nhắc anh một câu, hôm nay anh có hạn huyết quang đấy, mau về nhà đi, còn kịp tránh.”
“Tô Mặc Mặc, chỉ là nhường chỗ thôi, có gì ghê gớm? Cô lại còn nguyền rủa tôi? Trước kia sao tôi không phát hiện cô độc ác thế này chứ!”
“Tôi nhắc nhở một câu tử tế, anh không biết ơn thì thôi, còn mắng người. Độc ác là anh mới đúng. Với lại, tôi chưa từng thấy ai mặt dày như anh. Bàn là tôi tới trước, mắc gì phải nhường? Chỉ vì anh không biết xấu hổ à?”
“Cô...”
“Cô cái gì mà cô, anh thích làm trò khỉ ở đây thì tự nhiên, tôi không muốn nhìn. Tránh ra, đừng có làm thối mất bữa ăn của bà đây.”
Mặt Hứa Nhất Minh đỏ phừng phừng, gân xanh nổi đầy trán.
Cãi vã giữa họ khiến những người xung quanh bắt đầu nhìn về phía này.
Hứa Nhất Minh cảm thấy mất hết thể diện là vì cô ta, nhìn cô mà như muốn phun lửa.
“Đồ đàn bà độc ác, cô cố ý đúng không?”
Lúc này Lương Bối Bối cũng vừa đi tới, thấy hai người đang cãi nhau thì trong lòng mừng rỡ, mặt ngoài lại giả vờ ngạc nhiên:
“Ôi, Minh ca, đây không phải bạn gái cũ của anh sao? Sao lại cãi nhau rồi?”
“Bạn gái cũ gì chứ? Cô ta cũng xứng?”
Hứa Nhất Minh nhìn Lương Bối Bối dịu dàng rồi lại nhìn Tô Nhiên miệng bóng nhẫy vì ăn uống, càng thêm chắc chắn rằng mình nhất định phải cưới Lương Bối Bối.
Một người phụ nữ vừa ghê tởm vừa độc ác như thế, làm sao sánh được với Bối Bối vừa dịu dàng vừa giàu có?
Vợ của hắn, chỉ có thể là tiểu thư nhà giàu – Lương Bối Bối.
“Minh ca, chỉ vì chuyện nhỏ mà nổi giận cũng không đáng đâu.”
Lương Bối Bối an ủi Hứa Nhất Minh, sau đó nhìn Tô Nhiên từ trên cao, ánh mắt tràn đầy ngạo mạn và khinh bỉ.
“Tô tiểu thư, nghe nói cô thất nghiệp rồi? Một bữa ăn này chắc cũng vét cạn tài sản rồi nhỉ? Hay là thế này, tôi mời cô bữa này, cô gói mang về đi, rồi nhường chỗ lại cho chúng tôi?”
Hứa Nhất Minh cũng hùa theo, đầy vẻ đắc ý:
“Bối Bối vẫn là người tốt bụng nhất. Tô Mặc Mặc, cô đừng không biết điều, nhanh gói đồ rồi đi đi. Lát nữa không có tiền trả thì phải rửa bát đấy.”