Mẹ chồng vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng xoa bụng cô:
“Không  chứ? Đứa bé   giật  ? Sao con  bất cẩn thế ? Nếu ngã ảnh hưởng đến em bé thì   bây giờ?”
Nhìn ly sữa  vỡ tan  đất, bà  vui  mặt:
“Mẹ  hâm  một ly khác cho con.”
“Không cần sữa nữa  .” Trên mặt Triệu Xinh Xinh thoáng qua vẻ hoảng sợ, giọng  cũng run rẩy, “Con  chuyện  bàn với .”
“Không uống sữa  ,   hâm ngay đây.” Vừa hâm sữa, bà  :
“Có gì thì con cứ .”
Giọng Triệu Xinh Xinh vẫn run lên:
“Mẹ,  dời ngày  bệnh viện  một ngày ,    ngày  nhé.”
Mặt  chồng lập tức sa sầm, giọng cũng sắc như dao:
“Sao  thế ? Mẹ  đặt lịch với bệnh viện .”
Nhìn sắc mặt  chồng  đổi trong chớp mắt, lòng Triệu Xinh Xinh cũng trầm xuống.
Bà dường như cũng nhận  phản ứng của     quá, liền dịu giọng , nhẹ nhàng :
“Xinh Xinh ,  lo cho con với đứa nhỏ thôi. Dù còn ba ngày nữa mới đến ngày dự sinh, nhưng ở bệnh viện thì an  hơn nhiều. Có chuyện gì cũng xử lý kịp. Mẹ  đặt giường, đóng tiền đầy đủ  mà.”
Vẻ hoảng loạn  mặt Triệu Xinh Xinh cũng dịu xuống đôi chút, cô  định mở miệng thì  chồng  bưng một ly sữa nóng bước đến.
“Sữa hâm xong , uống .”
Mẹ chồng đặt ly sữa xuống bàn  mặt cô.
Triệu Xinh Xinh lập tức hoảng hốt, cô vung tay hất ly sữa rơi xuống đất:
“Con  uống! Con  uống! Con cũng   bệnh viện!”
Trà Đá Dịch Quán
Cô mặc áo dài tay, động tác    chồng thấy rõ cổ tay trần trụi của cô.
Nụ  giả tạo  mặt  chồng lập tức biến mất khi  thấy cổ tay trống trơn.
Gương mặt bà trở nên âm u, ánh mắt như d.a.o đâm, giọng  cũng rít qua kẽ răng như tẩm độc:
“Vòng tay  ? Cái vòng tay con để ? Mẹ   bao nhiêu  là   tháo cái vòng đó . Con  hiểu tiếng  ?”
Biến sắc đột ngột của bà khiến tim Triệu Xinh Xinh thắt .
“Không cần  lo.” Triệu Xinh Xinh lấy hết can đảm, đẩy mạnh  chồng   giả vờ tức giận chạy  phòng , khóa trái cửa , tựa lưng  cánh cửa, thở dốc từng nhịp, cả  run rẩy dữ dội.
Trong phòng livestream, khán giả đồng loạt hít sâu một .
【Vẻ mặt  chồng lúc nãy đáng sợ thật,  phản ứng  là  chị gái  tính kế .】
【Giọng bà   như phù thủy , đáng sợ thật sự.】
【Chị ơi, ngày mai nhất định đừng đến bệnh viện,  khi nguy hiểm lắm đấy.】
【Chạy  chị ơi, sinh con  bằng giữ mạng!】
【Chuyện đến nước  ,  cũng sợ c.h.ế.t khiếp.】
【Bà  chồng  chắc chắn  dễ gì bỏ qua , chị  cẩn thận đấy!】
Từ trong video, truyền đến tiếng vặn tay nắm cửa.
“Triệu Xinh Xinh,   là  nóng tính quá, con đừng giận nữa,   cho đứa bé.”
“Xinh Xinh , mở cửa ,  chuyện gì thì  cùng  bàn bạc.”
Tiếng  loáng thoáng truyền đến qua video,   rõ ràng lắm.
Triệu Xinh Xinh càng lúc càng hoảng loạn:
“Phải   bây giờ? Phải  ? Mẹ chồng  cứ cố mở cửa…”
Tiếng đập cửa mỗi lúc một dồn dập, càng lúc càng mạnh, cứ như đập  tim  xem.
Tô Nhiên thấy vẻ mặt cô càng thêm hoảng loạn, xót xa nhắc nhở:
“Mau gọi điện cho  nhà hoặc bạn bè đến đón cô, hoặc gọi cảnh sát ngay lập tức!”
Nghĩ một lúc cô  dặn thêm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-27-dung-lo-co-ay-khong-sao-dau.html.]
“Trước khi cảnh sát hoặc   đến, nhất định    ngoài, ở yên trong phòng.”
Vừa dứt lời, video truyền đến âm thanh cửa phòng  mở  từ bên ngoài.
Mẹ chồng   bước , nhưng nụ   khiến Triệu Xinh Xinh thấy rợn tóc gáy.
“Xinh Xinh,  gọi con mãi ngoài  mà   chịu mở cửa?”
Cô   đôi mắt  chút cảm xúc , trong lòng bỗng dưng hoảng loạn.
Triệu Tân Tân lùi  một bước, giọng run run:
“Con... con...”
“Mày cầm điện thoại  gì đấy? Gọi cho ai?”
Giọng  chồng trở nên sắc bén, bà vươn tay giật lấy điện thoại. Ngay  đó, video  ngắt, màn hình đen thui.
Cả phòng livestream rơi  im lặng.  chỉ vài giây , nó bùng nổ.
【Mất tín hiệu ! Không  thật sự xảy  chuyện  chứ?】
【Gương mặt  chồng  đáng sợ thật, giọng như phù thủy !】
【Chủ kênh ơi, cô gái   thể xảy  chuyện ,  ơn cứu cô  với!】
【Giờ    cô  ở ,  báo công an cũng  báo ...】
【Chủ kênh mau cứu  ,  sợ cô  thật sự gặp chuyện !】
Những dòng bình luận dồn dập kéo lên  ngừng, tất cả đều lo lắng khôn nguôi.
Tô Nhiên nhẩm tính một lúc, xác định Triệu Xinh Xinh  gặp nguy hiểm, mới yên tâm :
“Đừng lo, cô    .”
Quả nhiên, chẳng bao lâu , Triệu Xinh Xinh xin kết nối  video.
Tô Nhiên chấp nhận, gương mặt trắng bệch, sợ hãi của cô lập tức hiện lên màn hình.
“Chuyện gì ?” Tô Nhiên hỏi  cho tất cả.
Triệu Xinh Xinh mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:
“Lúc nãy  phản ứng nhanh, tắt màn hình điện thoại . Điện thoại   mật khẩu nên bà   mở .  còn  dối là tháo vòng tay khi tắm và để trong nhà vệ sinh.  giả vờ  lấy vòng,  nhân lúc bà   để ý, chạy sang thư phòng, khóa cửa , còn dùng bàn ghế chắn cửa luôn. Giờ bà   chìa cũng  dễ mở  .   gọi cho ba  , nhờ ba báo cảnh sát và đến cứu  càng sớm càng .”
Ánh mắt Tô Nhiên ánh lên sự tán thưởng:
“Tốt lắm, cô xử lý  đúng. Giờ dù ai đến cũng đừng mở cửa, chỉ khi nào ba cô và cảnh sát đến, cô mới  mở.”
“Vâng, cô sẽ  mở, ai đến cũng  mở.”
Triệu Xinh Xinh gật đầu mạnh, tự nhủ trong lòng  kiên cường hơn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng tra chìa khóa khe khẽ.
“Sao kỳ ,   mở ?”
Ngoài giọng  chồng, còn  một giọng quen thuộc khác.
Mắt Triệu Xinh Xinh mở to tròn:
“Là chồng em,   về !”
Tô Nhiên lập tức nhắc :
“Đừng mở! Chuyện  chồng cô cũng  liên quan. Trừ ba cô và cảnh sát, ai đến cũng đừng mở.”
“Vâng,  sẽ  mở. Dù ai đến  cũng  mở!”
Triệu Xinh Xinh gật đầu kiên định,  ngừng tự nhủ  bình tĩnh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thì thầm  nhỏ.
Triệu Xinh Xinh ghé sát  cửa  ngóng.
Bên ngoài,  chồng và chồng cô đang  chuyện, giọng ngắt quãng, nhưng vẫn    phần nào:
“Đã tìm … … Đó là thứ… liên quan đến tiền… nếu  nó…   …   lo gì nữa…”
“Con tiện nhân đó… nếu  vì thứ … ai mà cưới nó? Bao năm nay… dò hỏi kiểu gì nó cũng  … nếu  còn cách nào… thì cứ…”
“Nó    điều… thì cũng  cần giữ   gì nữa… nó c.h.ế.t …  là chồng nó… lúc đó… sẽ chính danh kế thừa phần của nó…  chúng … sẽ tìm  thôi…”