Mặt nước sông vẫn ngừng cuộn trào, bỗng nhiên — “ào” một tiếng, một khuôn mặt ma khổng lồ trồi lên khỏi mặt nước.
Nhìn kỹ mới thấy, khuôn mặt đó là do vô thủy quỷ hợp tạo thành, hình dạng quái dị vô cùng.
Nó mấy bờ, nở nụ ghê rợn, thần sắc dữ tợn đến phát cuồng.
“Khặc khặc khặc…”
Tiếng rõ là nam nữ, dường như vọng từ bốn phương tám hướng.
Hàn Vĩnh Xương và gã đàn ông đội mũ sợ đến đờ cả , Dư Phong và Vương Hải thì xưa giờ từng thấy ma, huống gì trận thế kinh hoàng như thế, nhất thời cũng c.h.ế.t trân.
Vương Hải nuốt nước bọt cái ực, lắp bắp hỏi Dư Phong:
“Lão Dư… giờ di chúc còn kịp ?”
Dư Phong sớm bình tĩnh , quả quyết đáp:
“Yên tâm, đại sư Tô ở đây, chúng sẽ .”
“Cái niềm tin kỳ quái của ông…” Vương Hải còn hết, thấy Dư Phong lườm qua, vội vàng đổi giọng:
“Rất tuyệt, vô cùng tuyệt.”
Vương Hải vốn xem livestream nên chẳng Tô Nhiên là ai.
Dư Phong thì rõ, vì đội trưởng điều tra hình sự của thành phố Kim Giang – Vương Khải – là bạn học của , quan hệ thiết đến mức “mặc chung một cái quần”. Nhờ , Dư Phong nhiều chuyện về Tô Nhiên, thậm chí còn xem hết tất cả các buổi livestream của cô.
Vì , tin bản lĩnh của Tô Nhiên.
Lúc hai đang trò chuyện, khuôn mặt ma đột nhiên há cái miệng to như chậu máu, vô lưỡi d.a.o bằng nước lao vùn vụt về phía họ như mưa bão.
Tô Nhiên chỉ lạnh nhạt liếc , hai tay kết ấn, theo tiếng chú ngữ vang lên, linh khí trong cơ thể cô lập tức bùng phát mạnh mẽ, phía còn cuộn thành một xoáy khí linh lực.
Mưa d.a.o lao tới liền linh lực của cô nuốt sạch trong chớp mắt.
Khuôn mặt ma rõ ràng ngờ Tô Nhiên lợi hại đến , ngẩn , cái miệng m.á.u còn kịp ngậm .
Rất nhanh đó, một cánh tay dài ngoằng vươn từ miệng nó.
Trên cánh tay đó, cách vài tấc một bàn tay, hình dạng thô to đều, trắng đen , thậm chí đoạn thì trơn láng trắng trẻo, đoạn đầy lông và sần sùi — rõ ràng là ghép từ hàng loạt tay .
Bàn tay ma bất ngờ vươn tới tấn công Tô Nhiên. Trong bàn tay to lớn đó, Tô Nhiên trông nhỏ bé như một hạt bụi, nhỏ đến mức như chỉ cần vỗ nhẹ một cái là cô sẽ thành thịt bằm.
là khuôn mặt ma nghĩ thật.
Nó vung tay xuống, đất đá b.ắ.n tung, cả mặt đất rung lên hai cái.
Trà Đá Dịch Quán
Khi bụi đất rơi xuống, bàn tay ma nhấc lên — chỉ thấy một cái hố sâu in dấu bàn tay.
trong hố chẳng “thịt bằm” nào cả.
Tô Nhiên biến mất.
Không khí trở nên quái dị và tĩnh lặng đến đáng sợ.
Chuyện xảy quá đột ngột, Hàn Vĩnh Xương ôm chặt gã đàn ông đội mũ, một quên buông tay, một quên bỏ chạy.
Dư Phong và Vương Hải trợn mắt , ánh mắt lộ rõ một câu giống hệt :
Không vỗ c.h.ế.t chứ?
Dư Phong định chạy tới kiểm tra thì...
“Ahahaha…”
Khuôn mặt ma liếc quanh, thấy Tô Nhiên , liền phá lên điên cuồng, giọng méo mó:
“Cô c.h.ế.t , giờ đến lượt các …”
Chưa hết câu, một giọng nữ thanh thoát cắt ngang.
“Vui lắm ?”
Tô Nhiên lơ lửng giữa trung, mỉm :
“Còn chơi? Vậy chơi cùng ngươi một lúc.”
Dứt lời, cô nắm lấy cánh tay ma kịp rút , vung vài vòng đập mạnh xuống đất.
Sau đó, tay cô khẽ siết hư , linh khí trong lập tức ngưng tụ thành một thanh đại đao cổ xưa.
Tô Nhiên nắm chặt đao, bổ mạnh xuống khuôn mặt ma.
Linh khí cuồn cuộn như thác lũ ập tới, trong mắt khuôn mặt ma chỉ còn nỗi sợ — một nỗi sợ đến từ sâu trong linh hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-148-sao-khong-dung-xuong-cua-minh.html.]
Tô Nhiên c.h.é.m như thái rau, chặt c.h.é.m loạn xạ.
Khuôn mặt ma c.h.é.m nát như bùn, linh hồn rung chuyển, hắc khí tản , còn giữ hình dạng ban đầu, tan rã thành hơn chục con thủy quỷ.
Bọn thủy quỷ sợ đến co ro rạp đất, dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận “tiểu tổ tông” mặt mà c.h.é.m cho tan xác.
Tô Nhiên hạ xuống đất, còn kịp mở miệng thì ánh mắt liếc thấy mặt sông lén trồi lên một cái đầu nhỏ.
Cô giả vờ như thấy.
Cái đầu nhỏ từ từ nổi lên — là một bé gái chừng bảy, tám tuổi.
Cô bé sợ sệt căng thẳng, bơi thật cẩn thận về phía bờ.
Vâng, là bơi thật sự.
Còn bơi kiểu chó nữa kìa.
Tô Nhiên suýt bật .
Cô bé là thủy quỷ mà, cần gì bơi?
Chắc mới c.h.ế.t lâu, còn thể trực tiếp lơ lửng bay lên bờ.
Nhìn con thủy quỷ nhỏ cố gắng lén bò lên bờ, con quỷ già gần bờ nhất sức hiệu “ mau”, con thủy quỷ áo bông nháy mắt lia lịa, cả đám còn sốt ruột nhắc nhở cô bé.
bé thủy quỷ vẻ hiểu, cầm theo một cái xương to trèo lên bờ.
Tô Nhiên hứng thú cô bé, xem nó định gì.
Dư Phong và mấy thấy còn nguy hiểm, cũng rón rén gần hóng chuyện.
Bé quỷ thắt hai búi tóc, rối tung cả lên.
Cô bé gạt tóc che mặt , lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Không m.á.u me, đáng sợ, chỉ là trắng — chẳng khác sống là mấy.
Khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt đen láy, nhưng lé nhẹ, trông ngốc đáng yêu.
Bé ma nắm chặt cái xương to, cố vẻ bình tĩnh, rụt rè đối mặt với Tô Nhiên.
Dư Phong và Vương Hải cái “vũ khí” , cả đen mặt.
Không nhầm — đó rõ ràng là xương đùi của trưởng thành.
“Đồ xa, đánh c.h.ế.t ngươi!”
Giọng trẻ con non nớt vang lên, bé thủy quỷ nhắm Tô Nhiên, phồng má, cầm xương ném qua vai theo kiểu đánh golf.
Dùng hết sức vung mạnh...
xương đùi lệch hướng, bay sượt qua Tô Nhiên phang thẳng đầu ông quỷ già.
“Á!!!”
Quỷ già hét thảm, đánh lăn đất.
Lắc lắc cái đầu choáng váng, ông dậy ôm đầu rên rỉ:
“Con mắt lé , con chuẩn đánh giùm … Ơ…”
Quỷ già đột ngột ngưng , chằm chằm cái xương trong tay bé ma, cảm thấy quen quen, run rẩy chỉ tay hỏi:
“Con mắt lé, cái xương đó… từ ?”
Bé thủy quỷ sang cô quỷ áo bông, đáp:
“Con rút từ cái xác của bà đó.”
Quỷ già bỗng thấy điềm gở:
“Ý con là… đó là xương đùi của ?”
“ !” Bé ma gật đầu.
Quỷ già sụp đổ, giật lấy xương đùi ôm lòng, xót xa sờ nắn:
“Sao dùng xương của con?”
“Con sợ gãy của mà~” Bé ma toe toét.
Quỷ già nghẹn lời.
“Ông ơi, đừng sợ, con tới cứu đây!”
Bé thủy quỷ định vỗ vai an ủi ông , nhưng vỗ hụt — đập trượt trong khí.